Nếu nói Diệp Dục Sâm muốn cô sinh cho hắn đứa bé là để làm vướng chân cô, thì Tô Vãn càng không muốn sinh, tuyệt đối không để hắn đạt được ý đồ đó.
Cô rất muốn có một cơ hội đoạn tuyệt quan hệ sạch sẽ với hắn, tốt nhất là một tý dính líu nào cũng không có.
"Em muốn sinh con gái không?" Diệp Dục Sâm kéo cô tới bên cạnh mình, duỗi tay xoa xoa bụng nhỏ của cô, "Tốt nhất vẫn nên sinh con trai trước, hai năm sau lại sinh thêm cho bé một em gái."
"Không muốn nghĩ tới, tôi không sinh nữa." Tô Vãn lập tức từ chối, lần này thái độ đã quyết liệt hơn trước, còn nâng cao giọng lên vài độ.
Tô Vãn bị nhìn liền không thoải mái, đem mặt quay sang một bên, tránh đi ánh mắt đó: "Tôi nghĩ dù sao mình cũng không thoát được nên nhận lệnh để anh buộc lại, nhưng còn chuyện sinh con e là tôi không thể làm được, vì tương lai một khi có ai đó hỏi bé rằng ba con là ai, thì bé cũng chẳng dám nói sự thật."
Cái cớ mà cô nói mười phần làm cho người nghe tin theo, nói đây là một cái cớ thì không hoàn toàn đúng, bởi vì thật sự giữa bọn họ đang có khúc mắc.
"Nếu tôi cưới em thì sao?" Diệp Dục Sâm đột nhiên hỏi.
"Gì cơ?" Tô Vãn không nghe rõ hắn nói, muốn hỏi lại để xác thực.
Cô nhìn qua với đôi mắt lấp lánh, sâu bên trong là sự nghi ngờ, còn có điểm mong chờ.
"Xem như tôi chưa nói gì cả."
Chuyện rành rành trước mắt thế mà hắn lại nuốt lời, Tô Vãn buồn bã, ánh sáng trong đôi mắt tắt dần, sự mong chờ cũng biến mất, cô lạnh nhạt ừ một tiếng, không nói tiếp nữa.
Diệp Dục Sâm thu biểu cảm của cô vào mắt, có chút không đành lòng: "Thực ra tôi nghĩ, nếu...."
Hắn muốn nói rồi lại thôi, Tô Vãn không nể nang gì cười lạnh một tiếng, nói tiếp lời lúc trước: "Nếu là con trai, tương lai anh sẽ để nó thừa kế vương vị hay sao?"
"Nếu tương lai tôi không còn sống, nó có thể thay tôi bảo vệ em." Diệp Dục Sâm nói.
Tô Vẫn ngẩn người ra.
"Anh có ý gì?" Cô kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu hắn tại sao lại nói ra câu đó.
"Không có gì, đùa em thôi." Hắn cười, mi mắt cong cong lên, vốn đã đẹp trai cười lên lại càng đẹp.
Tô Vãn giận sôi cả máu.
Ban đầu nghe giọng điệu hắn nói cô còn tin rằng thật sự hắn ta sẽ sống không bao lâu nữa.
Mịa nó!
Làm người ta mừng hụt!
"Đang nghĩ gì vậy?" Diệp Dục Sâm thấy cô ngẩn người liền lên tiếng hỏi.
"Không có gì." Cô vội vàng lắc đầu với vẻ mặt vô tội.
"Nghe nói tôi không chết chắc em cảm thấy rất thất vọng?" Hắn cười lạnh, đâm đúng tâm tư của cô.
Tô Vãn chỉ biết im lặng.
Diệp đại thiếu duỗi tay véo má cô: "Tôi giúp em tìm trường học, vậy mà một lời cảm ơn cũng không có sao?"
"Cảm ơn anh." Tô Vãn nghe lời, theo ý hắn nói.
Hắn không hài lòng: "Chỉ như vậy?"
Tô Vãn liếc bằng nửa con mắt: "Anh còn muốn gì nữa?"
"Ví dụ đưa một lễ vật gì đó." Hắn nói mà nghiến răng nghiến lợi, tất nhiên để nhắc nhở cô sự nhẫn nại của hắn có hạn.
"Ờm." Tô Vãn đáp có lệ, "Anh muốn vật gì?"
"Em tặng quà mà còn hỏi, thế nó còn ý nghĩa không?" Diệp đại thiếu cười với cái tư thế hết sức là ngông nghênh.