Tô Vãn nói với Phó Đình Thâm: "Nếu anh lớn lên đẹp trai một chút nữa thì tôi có thể nghĩ lại."
Phó Đình Thâm ngửa mặt nhìn trời: "Cô gái à, mắt của cô có vấn đề rồi, so với anh ta tôi đẹp trai hơn nhiều, không thấy sao?"
Cô chỉ cười không nói.
Diệp Dục Sâm cười theo.
Cậu ta cảm thấy hai người này phối hợp vô cùng ăn ý trong khoản chọc người khác phát điên.
Cậu không thèm dây dưa rau má về vấn đề đó nữa, thừa dịp Tô Vãn đang xử lý miệng vết thương thì cậu cũng nhanh chóng kiểm tra tổng quát, không thấy có gì lạ mới thở phào một hơi dài: "Nơi này dụng cụ không đầy đủ, việc có thể làm tôi đều làm rồi, nếu còn sót lại vấn đề gì thì tốt hơn hết cậu vẫn nên tới bệnh viện kiểm tra tổng thể lại, xem xem não có bị chấn động gì hay không."
"Không cần, không đáng lo ngại." Diệp Dục Sâm nói qua loa, tầm mắt chuyển sang bên giường nhìn người đang ngẩn ngơ với vẻ mặt thâm trầm sâu xa.
"Tôi nói thật đấy, dù sao cũng là vụ nổ mạnh, không nên coi như trò đùa, không may não bị chấn động tới hỏng thì sao, thế nên đây không phải chuyện nói đùa."
"Không có việc gì." Diệp đại thiếu lạnh lùng ném lại một câu, rồi cho cậu ăn bơ.
Mấy năm nay không biết hắn đã trải qua bao nhiêu vụ nổ mạnh như thế, tùy tiện hứng chịu cũng có thể biết nó thuộc báo động nào, khoảng cách như thế cũng không gây ra trở ngại gì lớn cả.
"Nói này cô gái, gần đây cô có chọc lên đầu ai không?" Sau khi xong việc, cậu đột ngột hỏi một câu, đổi lấy chính là hai gương mặt trầm xuống như thể đang suy nghĩ sâu xa về chuyện gì đó.
"Là Trần Vũ Lâm... sao?" Tô Vãn không dám khẳng định, nhưng trước mắt ngoài hai anh em nhà đó ra thì cô hoàn toàn không gây thù chuốc oán với ai mà bị người ta hận thấu xương, hận muốn cho cô một quả bom để nổ banh xác mình.
"Không thể." Diệp Dục Sâm thẳng thừng bác bỏ suy đoán của cô, "Cô ta không hề biết được em ở nơi này."
Tô Vãn không nói thêm.
Cuối cùng mọi điểm nghi vấn đều trở lại vạch xuất phát, theo lý luận của hắn thì ngoài mấy người bọn họ ra dường như không còn ai biết cô sống ở nơi này.
Phó Đình Thâm nhìn về phía Diệp Dục Sâm thấy hắn nhíu mày.
Hiệu quả làm việc của Tần Thư rất xuất sắc, anh ta đã mang tới kết quả.
Theo điều tra trước mắt, hộp quà được đưa tới lúc nãy chính là một loại bom kích thích, chỉ cần mở hộp ra hoặc bị va chạm mãnh liệt, đều khiến cho kíp bom nổ.
Cho nên nếu vừa rồi Diệp Dục Sâm không vừa vặn trở về còn phát hiện ra điều bất thường, đem đồ vật ném đi, mà do chính tay Tô Vãn mở ra thì e là cô đã bị oanh tạc tới dung nhan cũng bị hủy, nặng nhất có nguy cơ sẽ bỏ mạng.
Cô hiện giờ ngẫm lại còn cảm thấy sởn lạnh phía sau lưng.
Hắn không nói, vẫn trầm mặc.
Về chuyện này, hắn đã ngăn cản việc báo cảnh sát ngay khi đó.
Hắn xâu chuỗi sự kiện lần này lại nhìn Tần Thư, vì hắn rõ vụ việc này là cố tình xuống tay với Tô Vãn.
"Đồ là do ai đưa?"
Hắn hỏi, ngay sau câu ấy đã thấy sắc mặt của Tần Thư thay đổi, sau một lúc lâu anh ta vẫn im lìm tiếp đến lại nhìn về phía Tô Vãn, muốn nói nhưng lại thôi.
Tô Vãn bị hành động nhỏ của anh làm cho không hiểu.
"Em đi xuống lấy nước uống đi." Diệp Dục Sâm nói, rõ ràng muốn tách cô ra.
Nếu là trước kia, cô có lẽ sẽ thức thời nghe lời nhưng bây giờ đối với cô là không thể.
"Tôi hiểu rõ việc hôm nay liên quan trực tiếp và uy hiếp tới an toàn sinh mệnh của mình vì thế tôi cũng có quyền lợi được biết rõ."
Thái độ của cô vô cùng kiên quyết, Diệp Dục Sâm nhìn cô, sâu trong ánh mắt sâu thẳm đó là sự phức tạp mà người ta không thể nào nhìn rõ.
"Nói thẳng đi." Cuối cùng hắn không ép buộc cô, giữ cô ở lại nghe cùng.