Sau khi cô nói xong lời mình suy nghĩ thì mọi người đều trầm mặc.
Rốt cuộc, Phó Đình Thâm ngồi không yên nên đứng dậy: "Được rồi, chúng ta cứ ở đây đoán già đoán non cũng không thú vị gì, tiếp tục phái người điều tra xem, nếu quả thật là do Susan làm thì cũng phải tra xem ai là người mang tin này báo cho cô ta, hay là xét kĩ bên cạnh cậu có nội gián hay không."
Cậu nhìn Diệp Dục Sâm chốt lại một câu, bộ dạng không nghiêm túc lúc trước hoàn toàn thay đổi, kèm theo là giọng nói có ý cảnh cáo.
Diệp Dục Sâm nhíu mày, vẻ tự hỏi, không thể soi ra manh mối gì từ gương mặt ấy.
Phó Đình Thâm và Tần Thư sau đó cũng nhanh chóng rời đi, trong phòng bây giờ chỉ còn Tô Vãn cùng Diệp Dục Sâm, bầu không khí nặng nề.
Tô Vãn đột nhiên ngước lên nhìn hắn: "Bây giờ anh tính giấu tôi đi đâu nữa?"
"Sao phải giấu?" Diệp Dục Sâm hỏi lại một cách vô tội, như thể không hiểu.
"Nếu vị hôn thê của anh đã biết tới sự tồn tại của tôi, cổ chắc chắn không bỏ qua cho tôi, vụ nổ hôm nay chính là một lời cảnh cáo, tôi mà còn không chịu rời đi thì sau này sẽ có không biết bao nhiêu thủ đoạn đang chờ tôi phía trước." Tô Vãn cúi đầu, hàm răng cắn chặt lấy môi, những ngón tay đặt trên đầu gối cũng mạnh mẽ nắm chặt lại thành quyền.
Diệp Dục Sâm chú ý tới động tác nhỏ này, đột nhiên ánh mắt trở nên thâm trầm dị thường: "Em sợ sao?"
"Đương nhiên là tôi sợ!" Cô sắp khóc tới nơi, tay nắm chặt làm móng đâm sâu vào da thịt, "Hôm nay cô ta ném quả bom ngay trước mắt tôi, còn súyt nữa làm tôi mất mạng rồi."
"Cho nên em cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, tốt nhất một bước cũng không rời, không có việc gì thì đừng chạy ra ngoài, chỉ có như vậy, anh mới đảm bảo được an toàn của em."
"Tôi ngược lại cảm thấy ở bên cạnh anh mới không an toàn đấy."
Tô Vãn bác bỏ lời của hắn, "Vị hôn thê của anh đối xử với tôi như thế cũng là do anh liên lụy, cô ấy với tôi không có thù hận sâu sắc, chỉ cần tôi rời khỏi anh, trong cuộc đời này không dính líu tới anh nữa, tự nhiên cổ sẽ không lãng phí sức lực đối phó với tôi."
"Tôi hiểu rõ cô ta nhiều hơn em, ở trong thế giới của bọn họ, từ trước đến giờ chỉ tin tưởng vào "nhổ cỏ tận gốc", đối với người chắn đường bọn họ dù một lần cũng sẽ không bỏ qua." Hắn cười nhạo cô, "Em không tin thì bây giờ cứ thử đi ra ngoài xem xem."
Tô Vãn: "..."
"Em không rửa sạch mình được đâu."
Diệp Dục Sâm vươn tay kéo cô lại, để cô ngồi trên đùi của hắn, rồi ôm chặt lấy eo nhỏ: "Khoảng khắc em gặp được anh, đã định sẽ bị buộc vào nhau mãi mãi, đến lúc này dù anh đồng ý tha cho em, nhưng bọn họ cũng không bỏ qua cho em đâu, thế nên em chỉ còn có thể ở lại bên anh, anh sẽ cố gắng bảo vệ em."
Tô Vãn trừng mắt với hắn, dùng hàm răng trắng đều tăm tắp cắn chặt lấy môi mình, cảm thấy ấm ức như muốn khóc ra.
"Tên khốn, anh đã hủy hoại cả đời tôi!" Cô lên án, giọng nói vô cùng tấm tức.
"Lẽ ra, tôi đã tìm được một người nào đó và có được cuộc sống yên ổn mỗi ngày, là anh biến tôi ra nông nỗi này, hàng ngày đều trốn tránh như chuột, sống cuộc sống của hạng người vô liêm sỉ, giờ còn không biết có bao nhiêu người đang đuổi giết mình, chỉ cần bất cẩn một chút là mất luôn cái mạng cỏn con này, cả đời của tôi đều bị hủy hoại trong tay của anh." Cô uất ức nói.
Lần này cô khóc thật rồi, trong giọng nói còn lẫn cả âm thanh nức nở, hai đôi mắt đen ngân ngấn nước, chực trào tuôn rơi.
"Xin lỗi." Hắn nói xin lỗi, dùng sức ở tay ôm cô chặt hơn nữa.