Diệp Vân Thâm và Tô Vãn cùng im lặng, cũng chỉ đứng ở chỗ của mình, như thể không hề thấy hai anh em họ.
"Vân Thâm, anh như vậy có chút không được đó."
Trình Thông dáng vẻ như thân quen lắm bước đến, cũng không quan tâm hai người có muốn để ý đến hắn hay không, liền mặt dày nói chuyện: "Nếu hẹn Vũ Lâm đến đây chơi bóng thì nên chơi với em ấy thật tốt, còn cái loại người đàn bà không đàng hoàng thì vẫn nên ít tiếp xúc đi, để đỡ phải làm bẩn danh tiếng của bản thân và cả người lớn trong gia tộc."
"Mày nói ai là loại đàn bà không đàng hoàng?" Sắc mặt Diệp Vân Thâm u ám hẳn, quay đầu nhìn sang phía hắn, ánh mắt lãnh lệ khiến người khác sợ hãi.
Trình Thông cười thành tiếng.
Hắn không trả lời câu hỏi của Diệp Vân Thâm mà chuyển thẳng tầm mắt về phía Tô Vãn, ý chế giễu trong mắt càng đậm hơn: "Vị tiểu thư này, hình như hai ta đã gặp nhau ở đâu rồi nhỉ, lần trước ở Kim Bích Huy Hoàng thì "tiểu thư" ra ngoài tiếp khách có dáng vẻ giống hệt cô đấy."
Mặt Tô Vãn đột ngột tái mét.
Trình Thông vừa lòng khi nhìn thấy sắc mặt cô biến đổi, cười ra tiếng: "Vân Thâm, dù cho cậu muốn chơi đàn bà thì tốt xấu gì cũng phải chọn người có xuất thân sạch sẽ một chút chứ sao lại đi tìm loại "tiểu thư" tiếp khách trong hộp đêm, nếu nhà cậu mà biết..."
Hắn cười lạnh một tiếng, không nói ra câu tiếp theo nhưng mà ý đe dọa trong đó đứa ngốc còn nghe được.
Lúc này Diệp Vân Thâm bỗng nở nụ cười: "Theo như tôi biết thì ông chủ sau lưng của hộp đêm Kim Bích Huy Hoàng đó hình như là Lâu thiếu nhỉ."
Cậu đi lên hai bước, nhìn thấy mặt Trình Thông xanh mét: "Nghe nói chỗ đó hai ngày trước đã bị niêm phong vì bắt cóc và kinh doanh phi pháp. Anh là ông chủ mà không cần phải gánh trách nhiệm sao? Nhanh vậy mà đã toàn thân ra rồi à?"
"Cậu nghe ở đâu lời đồn này vậy? Tôi không hề có quan hệ gì với cái nơi như vậy cả." Trình Thông phản bác lại ngay lập tức, vẻ mặt đầy vô tội.
Diệp Vân Thâm cười lạnh, quay đầu nhìn Tô Vãn: "Người bắt em vào Kim Bích Huy Hoàng ngày đó là hắn đúng không?"
"Đúng vậy." Tô Vãn cũng cười lạnh, ánh mắt dừng lại trên mặt Trình Thông: "Mặt của kẻ đó, cho dù bị đốt thành tro thì tôi vẫn chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra."
"Láo xược!" Trình Thông gầm lên, hiển nhiên là do thẹn quá hóa giận: "Cô nghĩ cô là ai mà dám nói chuyện với tôi?"
"Em ấy..." Diệp Vân Thâm vừa định nói thì đã có một giọng nói từ phía sau vang lên giành nói: "Em ấy là người phụ nữ của tôi."
Tô Vãn nghe thấy giọng nói quen thuộc, liền sững sờ tại chỗ, cô cứ ngỡ những gì mình nghe là ảo giác.
Cho đến hai giây sau, có người đến gần sau lưng, một tay ôm lấy vai cô, cô mới tỉnh lại, trừng mắt kinh ngạc nhìn bóng dáng cao lớn đang đứng cạnh mình.
"Sao anh lại ở đây?" Cô hỏi một câu, vẻ mặt có chút không được tự nhiên, rõ ràng là do không chịu được việc hắn ở nơi công cộng nói cô là người phụ nữ của hắn.
"Tôi mà không đến thì chẳng lẽ để em ở đây cho người khác ăn hiếp hả?"
Diệp Dục Sâm lạnh lùng liếc cô một cái, không đợi Tô Vãn đáp lại thì tầm mắt của anh đã chuyển sang người Trình Thông, đôi môi mỏng vẽ nên một đường cong trào phúng: "Cùng câu hỏi lúc nãy, tôi cũng muốn hỏi cậu một chút, cậu nghĩ cậu là ai mà dám nói chuyện với người phụ nữ của tôi?"
Mặt Trình Thông tím hết cả lên.
Diệp Dục Sâm mặc kệ sắc mặt hắn có dễ nhìn hay không, sau khi nói câu đó thì không nhìn hắn nữa, quay đầu tìm người em trai phiền phức của mình.
"Vân Thâm, còn nhớ buổi sáng em tìm anh mượn người đã đáp ứng cái gì không? Bây giờ em dẫn người ra ngoài lại để một con chó gọi bậy chị dâu em hả?"