"Tôi không muốn biết bất cứ điều gì, và tôi không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với các người, vì vậy anh hãy đi nói với ông chủ của anh kêu anh ta tránh xa tôi ra." Tô Vãn lòng đầy phẫn nộ.
"Chuyện đó chính ngài nói với ngài ấy đi, tôi không thể nói giúp được."
Tần Thư cười như cũ, duỗi tay làm tư thế mời, "Thiếu gia kêu ngài lên xe chờ ngài ấy."
"Anh có thể mà, thật sự." Tô Vãn nghiến răng nhìn xung quanh toàn là vệ sĩ, bực bội kéo cửa xe chui vào.
Không lâu sau, Diệp Dục Sâm tới.
"Cô vẫn còn muốn chạy sao?" Hắn hỏi.
Có thằng ngốc tử mới không chạy đó.
Tô Vãn cúi đầu trong lòng thầm quyền rủa hắn.
"Xem điệu bộ này... Không còn làm ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời ư." Diệp Dục Sâm nhìn thấu tâm tư cô, đôi môi độc ác mà gợi lên một sự nhạo báng cô.
Tô Vãn giận dữ: "Anh muốn làm gì?"
"Mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ một chuyện, có nên đánh gãy đôi chân cô để sau này cô khỏi chạy nữa."
"Anh bị điên rồi!" Cô chửi ầm lên, gần như từ ghế dựa nhảy dựng lên, "Anh như vậy là phạm pháp!"
Diệp Dục Sâm cười lạnh, biểu hiện ngày càng thú vị hơn: "Em nói tôi là xã hội đen cơ mà, xã hội đen làm chuyện phạm pháp có gì lạ?"
Tô Vãn giận dữ.
Nhưng cô ấy không dám phác tác, ương ngạnh nuốt cục tức xuống, thay đổi một câu nói uyển chuyển hơn: "Nhưng tôi thậm chí không biết anh là ai, anh cũng phải cho tôi một chút thời gian để thích nghi chứ, cứ như vậy không hỏi tôi muốn hay không làm bạn gái anh."
"Tôi khi nào đã nói muốn cô làm bạn gái tôi?"
Diệp Dục Sâm hỏi trực tiếp biến cô thành đứa ngốc.
Tô Vãn cảm thấy mình hình như bị chơi đùa.
Sau đó, cô cứ như thế mà tức tối: "Vậy tại sao anh nói tôi làm người phụ nữ của anh?"
"Đúng, là thú cưng"
Hắn mặt không cảm xúc chỉnh lời nói của cô, dừng một chút rồi quay đầu lại đưa tay ra nắm lấy cằm của cô. "Bổn thiếu gần đây có chút nhàm chán, muốn tìm một thú cưng đặt bên người chơi, cô xuất hiện, thế thì là cô vậy."
Tâm Tô Vãn liền trầm trùng xuống, khuôn mặt cô ngày càng khó coi.
Cô đáng lẽ ra phải biết chứ, loại người như hắn có quyền có thế là đại nhân vật sao có thể vì một đêm hoang đường liền thích người phụ nữ đó, sở dĩ không chịu buông bỏ cô cũng tám chín phần là do lòng tham, đùa bỡ cô thôi.
Đối với hắn, cô chỉ là con thú cưng, bất cứ thời điểm nào hắn có nhu cầu thì cô sẽ là bạn giường của hắn, thật sự cũng như đám súc vật được nuôi dưỡng, thích thì giữ lại, không thích thì nhấc chân lên đá văng đi.
Ha ha, đàn ông...
"Thế nào? Cô muốn làm bạn gái của tôi à?" Diệp Dục Sâm nhìn khuôn mặt cô đang dần dần trở nên lạnh lùng, lông mày hắn nhướng lên.
"Không, tôi một chút cũng không muốn..."
Tô Vãn thề thốt phủ nhận, cô chắc chắn khẳng định mình không có ý niệm đó.
Điều cô muốn nhất bây giờ là có thể tránh xa hắn ra. Tốt nhất hoàn toàn cùng hắn phân rõ ranh giới rõ ràng.
"Không có thì tốt, tôi chỉ sợ cô luẩn quẩn trong lòng."
Diệp Dục Sâm vỗ đầu cô, như thể đang xoa đầu làm dịu tính khí của một con chó con đang cáu kỉnh.
"Kỳ thực làm bạn gái tôi cũng không có gì tốt, trừ một danh phận ảo, còn lại cũng không có lợi ích gì."
Tô Vãn chỉ muốn lên tiếng ha ha vô mặt hắn.
Nhưng khi lời nói đến trước miệng, cô tức thời đem nó nuốt vào.
"Ý tứ của Diệp tổng là, nếu tôi đáp ứng không cần danh phận, thuận theo ở bên cạnh anh cho đến ngày anh đá tôi thì anh liền đáp ứng những điều tôi muốn?"