"Rốt cuộc là mày dùng thủ đoạn gì? Sao Dư Hạo lại có thể bỏ qua như vậy?"
Trình Dao cắn răng hỏi một câu, vẻ mặt có hơi vặn vẹo, rõ ràng là không chấp nhận được kết quả này.
Tô Vãn vuốt cằm nghĩ, bỗng nở nụ cười: "Có lẽ... là tự nhiên anh ta có lương tâm chăng?"
Trình Dao và Dương Tuyết Tuyết đều rất muốn tát cô một cái.
Tô Vãn cũng nghênh ngang đi thẳng, chỉ là trước khi đi, cô còn dùng ánh mắt sâu xa nhìn Dương Tuyết Tuyết nhưng không nói gì cả.
Sau đó không bao lâu, Tô Vãn chợt nghe nói bài post nói xấu cô Dương Tuyết Tuyết đăng trên diễn đàn trường bị quản lý xóa đi, hơn nữa phía lãnh đạo còn đặc biệt đứng ra lên tiếng, nói hy vọng sau này trên diễn đàn trường có thể có nhiều hơn bài viết có năng lượng tích cực, bớt đi loại bài drama nhiều chuyện.
Sau khi Dương Tuyết Tuyết biết được chuyện này, cô ta bị tức gần chết.
Hơn nữa, càng khiến cô ta tức giận hơn đó là trường học vậy mà lại vì loại chuyện này mà chặn quyền phát biểu của cô ta trên diễn đàn.
Cô ta thật sự không thể nghĩ được, rốt cuộc con khốn Tô Vãn này có bản lĩnh thần thông quảng đại gì mà lại có thể khiến cho lãnh đạo nhà trường đều ra mặt che chở cho cô.
Lúc này Tô Vãn đã rời khỏi trường.
Diệp Dục Sâm chạy xe đến đón cô, vẫn là chiếc xe Ferrari vừa vênh váo vừa phong cách kia.
Vì thế câu nói đầu tiên lúc cô lên xe là nghiệp: "Lại là loại ô tô khiến người khác quay đầu lại nhìn một trăm phần trăm, này mà để người ta thấy thì sợ rằng chuyện đồn tôi bị bao dưỡng phải thành sự thật à?"
"Vốn tôi muốn đổi một chiêc khác." Diệp Dục Sâm nói: "Nhưng mà tôi nghĩ đi nghĩ lại, nếu như bị một tên nào đó thích đưa tin nhìn thấy, không chừng lại nói em đổi kim chủ."
Tô Vãn: "..."
Cẩn thận nghĩ lại thì chuyện này rất có thể xảy ra.
Cô im miệng, nâng má nhìn bên ngoài cửa xe.
"Cho nên nếu em muốn giải quyết chuyện này thì chỉ có một cách." Diệp Dục Sâm đột nhiên quay đầu lại, liếc nhìn cô một cái, làm vẻ mặt cực kì nghiêm túc.
"Cách gì?" Tô Vãn nhíu mày, hỏi lại hắn.
"Gả cho tôi."
"..."
"Chỉ cần lĩnh chứng nhận, thành bà Quý thì tự nhiên có thể chặn họng những tên miệng thối kia."
"..."
Tô Vãn suy xét kĩ lưỡng: "Chuyện này từ từ thôi, không gấp, chuyện lớn đời người phải suy nghĩ kĩ lưỡng, về phần lời đồn thì thật ra tôi cũng nghĩ thông suốt rồi, bọn họ muốn nói gì thì cứ để bọn họ nói đi."
Diệp Dục Sâm hừ lạnh: "Sớm hay muộn gì em cũng làm bà Quý, suy nghĩ bao lâu thì kết quả cũng giống nhau thôi."
Tô Vãn nhíu mày: "Nếu như lời này, thật ra tôi có nghĩ đến, nếu gả cho Diệp Vân Thâm thì tôi cũng thành bà Quý nhỉ?"
"Em không có cơ hội đó đâu." Diệp đại thiếu cười lạnh, liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, trên mặt là đủ loại mỉa mai, chế giễu.
Tô Vãn từ chối bàn tiếp chuyện này.
"Đúng rồi, chuyện tôi nhờ anh điều tra Dương Tuyết Tuyết, kết quả sao rồi? Từ lúc cô ta rời khỏi thành phố A đến bây giờ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao cô ta có thể vào trường đại học này?"
"Tất cả ở đây."
Diệp Dục Sâm lấy một xấp tài liệu ở kệ bên cạnh đưa qua, Tô Vãn giơ tay nhận lấy, nhưng hắn lại cố ý tránh đi.
"Chỉ có vậy mà muốn lấy? Tôi ra sức người, sức của giúp em làm việc, cũng phải nên có chút thù lao chứ?"
Tô Vãn giật giật khóe mắt cực mạnh, tỏ vẻ khinh bỉ mười ngàn lần với bản chất gian thương ham muốn lợi ích của hắn.
"Anh muốn thù lao gì?" Cô hỏi một câu, tức giận.
"Em ở lại đi." Diệp Dục Sâm đưa xấp tài liệu cho cô: "Vãn Vãn, vĩnh viễn cũng đừng rời xa anh."
_____♡♡♡____
P/s: Họ Quý là họ giả của anh Sâm khi làm giảng viên nhé.