Tô Vãn không biết sao cô lại sinh ra cảm giác như vậy nhưng lại cảm thấy rằng dường như người này có chút buồn. Nhưng mà cô không biết phải an ủi thế nào.
Khi cô ngơ ra thì Diệp Dục Sâm buông đồ ăn xuống, mặt không đổi đứng dậy: "Ăn được rồi, đi thôi, khó có một lần được đến nước F, không đi chơi vui một chuyến thì thật có lỗi với lần đi đến này."
Tô Vãn không lên tiếng.
Hai người vốn định chạy ra ngoài cưỡi ngựa nhưng vừa mới ra khỏi nhà hàng thì ông trời lại không nể mặt mà tối dần, mây đen đầy trời, gió lớn thét gào, mắt thấy trời sẽ mưa, nhìn có vẻ còn không hề nhỏ.
"Xem ra hôm nay đi không được rồi, nếu không thì đi về khách sạn thôi." Tô Vãn có hơi bất đắc dĩ chà chà tay rồi lại vội ôm chặt lấy mình.
Cô không đoán được là thời tiết thay đổi đột ngột, lúc đi ra mặc có hơi mỏng, lúc này cảm nhận được rõ ràng là có hơi lạnh.
Diệp Dục Sâm trộm nhìn cô một cái: "Lạnh hả?"
"Nói thừa." Tô Vãn tức giận: "Không phát hiện là tôi đang run à?"
"Thấy." Diệp Dục Sâm nói.
Tô Vãn cắn chặt răng, giương mắt trừng hắn: "Thân là một người đàn ông, bây giờ không phải anh nên ga lăng cởi áo khoác đưa cho tôi sao?"
"Cởi cho em rồi tôi mặc cái gì?" Giọng điệu hợp lý hợp tình này thật khiến người khác giận sôi máu.
Tô Vãn: "..."
Người như vậy độc thân là đáng.
Cô tức giận không muốn nói chuyện vô ích với hắn nữa, xoay người rời đi, bỗng nhiên Diệp Dục Sâm lại giơ tay kéo cô lại, mở áo khoác của mình ra, bọc lấy cô lại trong đó.
Tô Vãn dán lên trên ngực hắn, chợt nghe trên đỉnh đầu truyền đến một câu: "Như vậy thì không lạnh nữa."
"Anh..."
Trước mắt là lồng ngực ấm áp của hắn, cô dán chặt lên người hắn, bỗng nhiên cảm thấy hơi nóng, không biết nên nói cái gì.
Ước chừng năm phút sau, rốt cuộc cô không chịu được nữa mà giơ tay lên đẩy hắn: "Anh thu liễm một chút đi, vẫn đang ở trên đường cái đấy.
Diệp Dục Sâm từ chối cho ý kiến, cởi áo khoác của mình đưa cô, để cô đứng ở ven đường chờ, còn hắn thì đi lấy xe,
Tô Vãn gật đầu, mặc áo khoác vào.
Nhưng mà cách đó một bước là một chiếc xe tải đen.
Cửa giữa của xe bị mở ra, hai người đàn ông mặc đồ đen, đeo kính râm từ trên xe đi xuống, trong đó có một người cầm súng trên tay, đạn đã được lên, nhanh chóng đặt lên trên đầu Tô Vãn.
"Lên xe!"
Tô Vãn nhìn thấy điệu bộ của đối phương thì vội giơ tay đầu hàng, nhưng mà khi ở trên xe thì cô lại cố ý ném điện thoại của mình xuống đất.
Bánh xe cán qua thì điện thoại nát ngay lập tức.
Khi Diệp Dục Sâm đi ra, không thấy Tô Vãn lại nhặt được chiếc điện thoại vỡ nát kia.
Trong một chốc hắn đã biết xảy ra chuyện.
Tô Vãn bị bọn họ đưa đi rất xa, cảnh vật xung quanh dần dần trở nên hoang vắng, cuối cùng dừng lại ở một ngôi nhà bị bỏ hoang.
Có một người đàn ông ngồi ở trong.
Tô Vãn đánh giá đối phương, phát hiện người này tuổi cỡ 30, cả người đều đẫm mùi máu me, tàn ác, rất giống như một kẻ liều mạng trong truyền thuyết.
"Đến tột cùng thì mấy người là ai? Sao lại bắt tôi đến đây?" Cô nhìn người đàn ông đó, hỏi một câu.
"Cô không cần biết chúng tôi, chúng tôi cũng không biết cô, tôi chỉ cần biết, cô là người phụ nữ của Diệp Dục Sâm, người chúng tôi muốn bắt là cô."
Người đàn ông cười lạnh, đứng dậy đi đến cạnh cô: "Tôi cũng muốn anh ta nếm thử một chút cảm giác đau đớn khi mất đi người thương của mình."
Trong lòng Tô Vãn đầy sợ hãi.
Những người này thế mà lại đến vì Diệp Dục Sâm.
Trong một cái chớp mắt lúc đó, những người này lập tức được xếp vào phạm vi mình cô không thể chống lại được.
"Vị đại ca này, tôi nghĩ có thể anh đã hiểu lầm rồi, thật ra tôi và Diệp Dục Sâm không phải loại quan hệ mà anh tưởng tưởng đâu, thật ra tôi là người phụ nữ của kẻ thù anh ta, anh ta để tôi ở bên cạnh, chỉ vì muốn tra tấn tôi, nếu anh giết tôi là đó chính là làm vừa lòng anh ta."
Cô lấy nội dung tiểu thuyết cẩu huyết trước kia cô từng xem kể lại: "Nói thật, tôi cũng giống với anh, hận không thể giết chết anh ta một trăm nghìn lần."
Đối phương trực tiếp tát cô một cái.
Ra tay rất mạnh, làm mặt cô sưng hết cả lên.
"Vừa rồi mấy người ở trên đường ôm ấp, cô nghĩ người của tôi không thấy sao?"
Tô Vãn câm miệng, bụm mặt, trong lòng thầm mắng người nào đó đến đầu rơi máu chảy.
Đã sớm nói hắn phải thu liễm lại một chút, đừng có phô ở trên đường, bây giờ thì bị lật lại, còn dẫn đến một đám cướp, còn tệ đến mức muốn giết cô, cô còn trẻ như vậy, còn chưa muốn chết đâu!
"Có người nói cho tôi biết rằng cô là người rất quan trọng của Louis, chỉ cần cô chết thì anh ta sẽ phải đau khổ cả đời." Đối phương rút súng ra, chĩa vào đầu của cô.
"Đợi đã, đại ca, tôi là muốn anh tìm đúng chính chủ báo thù, tức giận lên một người vô tội như tôi làm cái gì?"
Tô Vãn lập tức luống cuống, nói năng lộn xộn khuyên: "Nếu không thì vậy đi, tôi có thể nghĩ cách dẫn Diệp Dục Sâm tới đây, mấy người giết anh ta, để cho tôi một đường sống."
"Chủ ý không tệ, nhưng mà cô là người phụ nữ lừa đảo, miệng đầy lời nói dối, tôi sẽ không tin cô." Đối phương cười lạnh, lên đạn.
"Gọi cho Louis, nói anh ta người phụ nữ anh ta yêu đã ở trong tay chúng ta, bảo anh ta một mình đem một triệu tiền mặt tới đây nhận người, nếu dám báo cảnh sát hay gọi người thì tôi sẽ giết con tin ngay lập tức.
"Dạ, đại ca."
Thủ hạ của gã gọi một cú điện thoại, rất nhanh đã nhận được, Diệp Dục Sâm nói chỉ cần không làm tổn thương con tin thì bọn họ muốn gì cũng được.
Hắn bảo phải xác nhận bây giờ Tô Vãn còn sống, người này cũng đồng ý, mở cam để cho hắn thấy Tô Vãn.
Bọn họ còn định nói gì đó thì một chiếc việt dã bỗng nhiên nhấn ga xông vào cửa, một đường đấu đá, hung ác nhìn về phía bọn cướp.
Mọi người vội vã trốn.
Diệp Dục Sâm băng xe qua rồi sau đó nhanh chóng lấy súng ra, bắn vào đầu người đàn ông đồ đen bên cạnh Tô Vãn, sau đó nhanh xuống xe, bắn thêm hai phát vào người đàn ông đồ đen ở phía sau, vẫy tay một cái: "Lên xe!"
Tô Vãn mặt mũi đầy máu, vốn còn đang ngơ ra, khi nghe thấy lời hắn nói thì vội vàng lên xe.
Diệp Dục Sâm cũng trở về bên trong xe, đánh tay lái, nhanh chóng lùi xe về phía sau, giẫm lấy chân ga ở dưới chân, nhanh chóng từ cửa chính bị hỏng trốn ra ngoài.
"Sao anh lại biết tôi ở trong này?"
Xe chạy được một đoạn rất dài, cuối cùng cô cũng tìm được hồn của cô, nhận ra người này tới quá nhanh, bọn cướp vừa mới gọi điện thoại thì hắn đã tới rồi, đúng là giống như đã đuổi theo họ cả đoạn đường.
"Túi tiền bên phải áo khoác của em, có gì."
Diệp Dục Sâm thuận miệng trả lời, Tô Vãn lập tức mò, lấy ra thì thấy đó là cái lắc chân bị cô bỏ lại ở ký túc xá.
Cô trừng mắt nhìn: "Anh tìm thấy nó ở chỗ nào?"
"Em cho là lấy thứ này cho Dương Tuyết Tuyết thì có thể làm tôi rối loạn, làm tôi không thể tìm thấy em à?" Diệp Dục Sâm hỏi một đằng trả lời một nẻo lại khiến Tô Vãn không còn lời nào để nói.
Lúc trước khi cô để thứ này ở ký túc xá, đúng là cố ý để Dương Tuyết Tuyết thấy, hy vọng cô ta sẽ trì hoãn Diệp Dục Sâm, nhưng mà bây giờ...