Phúc Hắc Lão Công, Sủng Nghiện!

Chương 48: Tô Như Nguyệt lên án



Mọi chuyện kia đều là tên bát đản Diệp Dục Sâm hành sự sai.

Trêu chọc cái gì không nói, cứ một hai trêu chọc những thứ cho bỏ mạng, kết quả hại cô bị liên lụy thay, kém xíu nữa cái mạng nhỏ này mất toi rồi.

Tô Vãn thật sự rất muốn biết buổi tối ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô hiểu rõ Tần Thư khẳng định sẽ không nói ra sự thật, cho nên kiên nhẫn tới lúc sau khi lên xe chỉ còn thấy mình cùng tài xế thì cô bắt đầu nói bóng nói gió moi tin tức.

"Tôi nói nè, thiếu gia nhà mấy anh là loại người như thế nào? Tổng tài tập đoàn thì tốt rồi nhưng vì sao bị sát thủ theo dõi?"

Cô hỏi một câu chỉ thấy tài xế cười mỉm: "Tôi chỉ là một người lái xe, đối với chuyện của thiếu gia biết rất ít, Tô tiểu thư nếu có chỗ khó hiểu có thể hỏi Tần quản gia."

Tô Vãn trầm mặt, thức thời ngậm miệng luôn.

Nếu Tần Thư chịu nói cho cô thì cô có cần tìm họ nói bóng gió hỏi thăm à.

Thủ hạ của Diệp Dục Sâm cứ giống kiểu quân doanh huấn luyện kĩ rồi, miệng so với sắt còn cứng hơn, mặc kệ bọn họ có biết chuyện gì chỉ cần chủ không cho đề cập tới, bọn họ khẳng định một chữ cũng đều không nhiều lời.

Cô rất tức giận kêu tài xế đưa thẳng về nhà mình.

Tô gia.

Tô Vãn tiến vào cửa, ngay tức khắc cảm nhận được một luồng áp suất lan tới làm cho người ta thở không nổi.

"Bố, bố phải tin tưởng con, con thật sự bị hãm hại, đều do Tô Vãn, chị ấy bắt gặp dì Cố tốt với con cho nên dùng loại cách bẩn thỉu này hãm hại con, làm con thân bại danh liệt, chỉ có thế chị ấy mới giữ được địa vị của mình."

Tô Như Nguyệt đang quỳ gối trên sàn tại phòng khách, bi thương và phẫn nộ hướng Tô Kiến Nam kể khổ, đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ cả lên.

Nghe dì giúp việc trong nhà nói nhị tiểu thư tối hôm qua tới nửa đêm mới trở về nhà.

Tô Kiến Nam muốn đem cô ta đuổi ra khỏi nhà, cô ta không chịu đi cứ như vậy mà quỳ gối ở phòng khách tới tận bây giờ, suốt một đêm nháo loạn gà bay chó sủa không yên.

Còn Lâm Mỹ Lan mang vẻ mặt đau lòng ở bên cạnh đỡ cô ta: "Kiến Nam, ông cũng biết Như Nguyệt là đứa luôn luôn ngoan ngoãn và nghe lời, chuyện ngày hôm qua nhất định là bị oan uổng, không giống..."

"Không giống ai?" Một tiếng cười lạnh kèm âm điệu trào phúng từ cửa truyền tới, Tô Vãn chậm rì thông thả tiến vào phòng khách, cười vô cùng điềm nhiên, "Tôi sao?"

Ba người trong phòng đầu tiên là kinh ngạc sau đó sắc mặt lập tức trở nên xanh mét đi.

"Chị còn dám trở về làm cái gì? Chính là muốn chê cười tôi sao?"

Gân xanh trên trán Tô Như Nguyệt giật giật, gào rống tức không thể nhào tới lấy tay xé cô ra.

Tô Vãn lui về sau một bước: "Đừng kích động thế, tôi trở về muốn lấy đồ vật thôi, kết cục của cô tôi đã thấy hôm qua rồi hơn nữa không chỉ có tôi, lúc đó mọi người đều chứng kiến, à, bao gồm anh Dĩ Trạch mà cô yêu nhất."

"Chị..."

Sắc mặt Tô Như Nguyệt đã tím tái.

Một màn trước mắt làm Tô Kiến Nam nhịn không được nữa, hung hăng đập tay lên tay vịn của sô pha: "Đủ rồi, đều câm hết cho tôi."

Trong phòng khách thoáng chốc an tĩnh lại, hai người căn bản đều ngậm miệng lại.

Tô Kiến Nam khí thế càng hăng, xanh mặt hung hăng trừng mắt Tô Vãn: "Tô Vãn, cô thành thật nói cho tôi, sự việc hôm qua rốt cuộc có phải cô sai Từ Thụy làm không?"

"Bố, thật oan uổng cho con, con cùng vị Từ thiếu kia không thân không thích, hắn làm sao có thể giúp con làm việc này được?"

Tô Vãn cười khẩy, vẻ mặt tràn đầy sự mỉa mai, "Huống hồ ngày hôm qua ở khách sạn đó, bọn người đó đều đã nói rành mạch rồi sao, chính con gái ngoan của bố câu dẫn hắn, bọn họ chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi."

- --------

Editor: Alissa.

Cập nhật 10/11/2019 tại Việt Nam Overnight truyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.