Diệp Dục Sâm tựa hồ không nhìn ra được cô đang phẫn nộ, hắn bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn nữa nói: "Hoặc là dẫn người theo hoặc cùng anh đến công ty, tùy em chọn."
Tô Vãn: "..."
Cô rất muốn tát một cái đem hắn đánh bay ra ngoài hệ Ngân Hà.
"Được thôi, tôi mang theo Tần quản gia, còn đám bảo vệ không cần đi theo, nếu không người ta còn tưởng rằng tôi đi đánh đấm."
Diệp đại thiếu không nói gì.
Tô Vãn nhìn hắn, một lúc sau mới lại gần: "Có phần thưởng nào cho việc ngoan ngoãn không?"
Diệp Dục Sâm: "..."
Hắn liếc nhìn đôi tay trắng nõn đang duỗi tới trước mặt mình, không nói gì, trực tiếp lấy thẻ đen của chính mình nhét vào lòng bàn tay cô.
Tô Vãn cảm giác tay mình run lên một chút.
"Anh có sợ tôi sẽ đi mua một chiếc máy bay khiến anh phá sản không?"
"Em có thể thử, có thể khiến tôi đến phá sản xem như có tí bản lĩnh." Hắn không kiêng dè mà cười nhạo: "Khi cần tiền, em có thể rút từ bên trong, tùy em dùng nhiều hay ít nhưng không được phép làm giao dịch kiểu này với người khác, nếu không tôi đánh gãy chân em."
Cô từ chối cùng anh đề cập tới vấn đề này.
"Như tôi đã nói từ trước, đây chắc không phải tiền đen không rõ lai lịch của anh?" Tô Vãn ghét bỏ cầm tấm thẻ trên tay lật qua lật lại xem hai lần, rồi đưa nó lại cho hắn một cách dứt khoát, "Quên đi, tôi không cần."
Diệp Dục Sâm đau đầu.
Nữ nhân này đã nói bao nhiêu lần về vụ sát thủ đêm hôm đó rồi?
"Thẻ này..."
"Được rồi, sắp muộn rồi, tôi đi phỏng vấn đây và anh chỉ cần ở nhà đợi tin tốt của tôi."
Cô không cho anh ta cơ hội nói hết lời đã vỗ vai hắn một cái rồi xách chiếc túi quay người rời đi.
Diệp Dục Sâm: "..."
Tại sao hắn đột nhiên cảm thấy chính mình mới là người bị bao dưỡng.
Tô Vãn ăn xong bữa sáng, khi ra đến cửa đã thấy Tần quản gia và tài xế đang đợi.
Ngay khi cô mở cửa ngồi vào, Tần Thư đã trao tấm thẻ đen mà cô vừa trả lại cho Diệp Dục Sâm: "Tô tiểu thư, đây là thứ thiếu gia yêu cầu tôi đưa cho ngài."
Tô Vãn do dự và không nhận nó.
Tần Thư thấy cô do dự, anh nở một nụ cười như gió xuân: "Ngài có thể yên tâm, tiền của thiếu gia lai lịch hợp pháp, nó sẽ không liên lụy ngài đến cục cảnh sát đâu."
"Ha ha..." Cô chỉ có thể cười gượng.
Lập luận về vấn đề lo lắng tiền bất hợp phát chỉ là nói đùa, thật thì cô cảm thấy tấm thẻ này quá có giá trị, mang theo trên người như cõng cả ngọn núi không khác gì nhau, trường hợp xảy ra chuyện gì, cô không gánh hậu quả nổi.
"Không cần, mang trả lại anh ta đi, tôi không cần nó."
Tần Thư không bị lây chuyển: "Lời này nên là chính ngài nói với thiếu gia, tôi chỉ chịu trách nhiệm giao đồ, nếu ngài không nhận lấy, chắc chắn thiếu gia sẽ đổ lỗi cho tôi."
Không biết đó có phải là ảo giác không, Tô Vãn dường như nghe thấy một chút ý đe doạ trong câu nói của anh ta.
"Anh ta còn nhiều việc phải làm."
Cô miễn cưỡng tiếp nhận tấm thẻ, sắc mặt không tốt.
Tần Thư vẫn chỉ cười.
Hôm nay Tô Vãn đang thử vai diễn trong một bộ phim truyền hình cổ trang, đạo diễn yêu cầu cô diễn vai ác.
Dựa theo kịch bản, cô phải diễn một cung nữ muốn được sủng ái mà trèo lên long sàng, sau đó chưa kịp cao hứng liền bị vu oan độc hại nữ chủ cuối cùng bị hoàng đế cho vào lãnh cung.
Không có đất diễn nhiều, nhưng đối với Tô Vãn bây giờ cũng được coi như là một cơ hội.
Nhưng máu chó ở chỗ chính là nữ chủ diễn chung với cô chính là Dương Tuyết Tuyết.