Nhìn Dương Tuyết Tuyết như thể muốn sắp khóc, phản ứng đầu tiên của hắn là nghĩ cô ta lại bị Tô Vãn khi dễ.
Hắn quay đầu lại dùng đối mắt lạnh lùng khoá mục tiêu Tô Vãn, vẻ mặt hắn như muốn ăn tươi nuốt sống.
Tô Vãn nhìn thẳng vào mắt hắn và đột nhiên bậc cười nhạo báng, cười tới mức mỉa mai.
Trong ấn tượng của cô, người đàn ông này luôn như thế này. Mỗi lần khi có chuyện xảy ra, trước tiên là quan sát Dương Tuyết Tuyết sau cũng chẳng phân đâu là đen trắng đã kết án tử cho cô.
Ở kiếp trước, cô đã bị hắn ta và Tô Như Nguyệt dồn vào đường chết và giờ cô sống lại một lần nữa, tựa hồ như không thể thoát khỏi số phận như kiếp trước.
Cô đã không còn là Tô Vãn, người vừa yêu anh ta một cách mù quáng vừa bị sỉ nhục, ngu ngốc, dại dột, hy vọng một ngày nào đó anh ta sẽ hiểu được điều đó và quay lại với cô.
"Đây là đồ của cô sao?" Tô Vãn đem sợi dây chuyền trên tay giơ lên cao và giữ nó trước mắt hắn, "Bạn gái của anh nói, đây là quà sinh nhật anh dành cho cô ấy?"
Cố Dĩ Trạch không đáp, âm trầm mà nhìn cô không biết hắn ta đang nghĩ gì.
"Anh không cần phải nhìn tôi như thế này, chỉ là hỏi một chút thôi mà, thứ đồ vật rẻ tiền này đúng là xứng tầm với cô ta."
Cô với khuôn mặt đầy vẻ giễu cợt, ném sợi dây chuyền như thể ném rác rưởi rơi ngay dưới chân Dương Tuyết Tuyết, "Ok! Xem như tôi cho cô vậy, không còn việc gì khác thì tôi đi trước đây."
Khuôn mặt của Cố Dĩ Trạch xanh đi trông thấy và Dương Tuyết Tuyết bên cạnh cũng không tốt hơn là bao.
Hành động này của Tô Vãn quả là một sự xúc phạm đối với bọn họ.
"Không thể để cô ta đi như thế này được, người phụ nữ này là một tên trộm. Cô ta đã lấy trộm sợi dây chuyền của Dương Tuyết Tuyết. Cố tổng, ngài nhất định phải giao cô ta cho cảnh sát, để pháp luật trừng phạt."
Thấy Tô Vãn sắp đi, người bên cạnh Dương Tuyết Tuyết lập tức kêu lên.
Cô gái này không thể chờ thêm được nữa để thấy cái cảnh Tô Vãn bị cảnh sát mang đi rồi kết án tám hay chín năm tù, Dương Tuyết Tuyết cũng mong vậy nhưng do Cố Dĩ Trạch ở đây cô ta không dám bọc lộ rõ ràng.
Đặc biệt là cô vừa thoáng thấy Cố Dĩ Trạch nhíu mày.
Đoạn mà nghe thấy người khác nói Tô Vãn trộm đồ.
Trong trường hợp này, cô ta xác định không thể túm lấy Tô Vãn không buônng, sau khi suy nghĩ điều gì đó, cô ta chỉ khom người xuống nhặt sợi dây chuyền lên và làm ra vẻ tự nhiên nói: "Cũng không có gì, đồ đã lấy về rồi thì cũng đừng gây rắc rối làm mọi chuyện thêm lớn."
Theo cách này thì sự dịu dàng cùng rộng lượng của cô ta và phong thái điêu ngoa, hung hăng như hổ doạ người của Tô Vãn càng thêm đối lập. Và tất nhiên, khán giả ở đây lập tức cảm thấy Tô Vãn không thể bằng một ngón chân của Dương Tuyết Tuyết.
Cố Dĩ Trạch nhíu mày càng ngày càng lợi hại làm cho nếp gấp giữ hai mày sâu hẳn đi.
Tô Vãn trở về chỗ của mình, lấy mấy thứ đồ đã thu dọn chuẩn bị đi về trùng hợp ngay lúc này đạo diễn đột nhiên gọi cô một tiếng: "Cô ra đây với tôi một chút."
Nói xong ông ta cũng không quên liếc mắt nhìn mặt Cố Dĩ Trạch rồi mới xoay người rời đi.
Tô Vãn nhanh chóng theo qua.
"Cô dọn dẹp một chút, rồi rời khỏi đoàn phim đi."
Ngoài cửa hành lang, đạo diễn lạnh lùng ra lệnh đuổi người mà không lưu lại bất kỳ tình cảm nào.
"Đạo diễn, tôi không trộm sợi dây chuyền đó."
Cô nhanh chóng cố gắng tự mình giải thích nhưng còn chưa nói đến nửa câu đã bị cắt ngang: "Tôi biết cô không trộm, nhưng mấy ngày nay trong đoàn cô cũng chọc không ít người, gây rắc rối, tôi không cần một diễn viên mang rắc rối cho mình."
Tô Vãn mấp máy môi không nói lời nào, nhưng trong lòng lại tường tận hơn ai hết ông ta là đang ám chỉ mâu thuẫn giữ cô và Dương Tuyết Tuyết.
Sự thật thì Trương đạo diễn đã rất rõ những chuyện gì xảy ra hôm nay, cũng nhận ra khoảng thời gian trước, nam nữ chính và những người khác chung tay gây khó dễ cho cô.