Đáp lại cô là tiếng cười lạnh nhạt đến cực điểm, những ngón tay thon dài như ngọc bích nhẹ nhàng nắm cằm cô, Tô Vãn bị buộc phải ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là một đôi mắt đen nhánh, u ám.
Đó là một loại ánh mắt!
Lạnh băng, u ám, tựa hồ còn mang theo chút hung ác nham hiểm chứa đầy ý niệm giết người ghê rợn, ánh nhìn sâu hút xoáy vào tâm người đối diện.
Cô run rẩy và muốn kéo khoảng cách với anh. Nhưng mà cơ hồ cùng lúc nghe thấy người đàn ông này hừ lạnh.
"Kết hôn còn có thể ly hôn, chỉ một vị hôn phu tính cái gì?" Anh nâng cằm cô lên cao hơn. "Em chỉ cần nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi, em là của riêng tôi, những người trước đây, bất kể họ là ai, đều cùng em không có quan hệ."[/ORG][ORG][/org][ORG]
Một chút huyết sắc còn sót lại trên gương mặt Tô Vãn liền mất sạch.
Trực giác nói với cô rằng người đàn ông này rất nguy hiểm và khủng khiếp.
Cô muốn thoát thân, cầu người đến cứu, nhưng người đàn ông ngày càng gần hơn, đem Tô Vãn vây hãm trong một góc chật hẹp trên xe.
Tô Vãn cảm thấy mình sắp nghẹt thở.
Cùng lúc, thư ký quay đầu lại, ho lớn một tiếng: "Diệp tổng, ngài hẹn Cố Dĩ Trạch nửa giờ sau gặp mặt, hiện tại còn đi sao?"
"Không, trở về."
Chiếc xe khởi động chậm chạp và lái về phía đường.
Tô Vãn nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, sự bất an trong lòng ngày càng lớn, tay và chân đều ra sức giãy dụa: "Anh làm gì vậy? Buông tôi ra, tôi muốn xuống xe."
"Rơi vào tay tôi còn muốn chạy? Em cảm thấy có thể dễ dàng trốn sao?"
Người đàn ông lạnh giọng cười, ngón tay thon dài khẽ lướt đặc tả khuôn mặt cô, theo cánh mũi trượt xuống, dừng trên đôi môi rung rẩy của cô, "Ngoan, đừng nhúc nhích."
Tô Vãn cảm thấy một vật cứng hình ống lạnh lẽo áp vào hông mình, động tác giãy dụa liền dừng lại, động cũng không dám động.
Trong tức thời đó cô rõ ràng nghe thấy tiếng đạn.
Súng?
Tên gia hoả này tột cùng là người nào?
"Đại ca, tôi biết sai rồi, anh không thể vì một chuyện như vầy mà lấy mạng tôi được, giết người là phạm pháp."
"Tại sao em muốn chạy?" Anh dịu dàng xoa mặt cô, như thể anh đang hỏi, nhưng vẻ mặt lại mang theo một sự phức tạp khiến người ta không thể hiểu được.
Tô Vãn khóc không ra nước mắt, rất muốn hỏi một câu: "Tại sao không được chạy?"
Người mang theo súng bên mình, còn có đám vệ sĩ, khẳng định phải là một người nguy hiểm, cũng nói không chừng là thủ lĩnh của xã hội đen.
Cô chê sống lâu mới có thể cùng hắn ở một chỗ...
Diệp Dục Sâm chú ý tới khuôn mặt tái nhợt của cô, khuôn mặt lạnh lùng liền dịu xuống, đem cô lên đùi mình ngồi: "Nghe lời, anh sẽ không giết em."
Toàn thân Tô Vãn cứng đờ, muốn động cũng không dám động.
Sau một hồi kinh hồn trên đường, chiếc Maybach màu đen cuối cùng cũng chạy vào một khu biệt thự sang trọng.
Đó là khu đắt đỏ nhất của thành phố, phải nói là tấc đất tấc vàng, có thể ở được chỗ này không phú cũng quý. Dù có lấy địa vị cùng tài lực của Tô gia thì cả đời này đều không có khả năng bước chân vào nơi này.
Nhưng hiện tại đây không phải là trọng điểm.
Cô bị kéo xuống và nhốt vào một phòng ngủ trên tầng hai.
Cánh cửa bị khóa, cô không thể mở được.
Qua hồi lâu lúc sau, hai cô hầu gái bước vào với một bộ lễ phục, nói rằng trong chốc lát thiếu gia sẽ cùng cô dùng bữa tối, vì vậy cô nên tắm rửa thay quần áo.
Tô Vãn nói: "Tôi khi nào đã nói muốn qua đó cùng anh ta dùng bữa tối, tránh ra, tôi muốn đi tìm anh ta, tôi muốn về nhà."
Hai cô hầu gái duỗi tay ngăn cô lại: "Tiểu thư, phiền người phối hợp một chút, chọc giận thiếu gia đối với ngài không có cái gì tốt cả."