Cô đang hờn dỗi ngồi trên sofa, nhưng đột nhiên cô nhìn thấy một cốc nước đưa tới trước mắt mình, bàn tay cằm cái cốc vừa trắng vừa thon với những đốt ngón tay rõ ràng, giống như...
Trong đầu của Tô Vãn hiện lên một cái tên, quay đầu lại quả nhiên thấy Diệp Dục Sâm đứng đằng sau cô.
Cô sững người.
"Tại sao anh lại ở chỗ này?"
"Đây là nhà của tôi, tại sao bổn thiếu gia không được ở đây?" Diệp Dục Sâm hỏi vặn ngược lại, đi vòng qua phía sau rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Tô Vãn im lặng.
Nói đi công tác một tuần thế mà đã trở lại trước ba ngày.
Điều này quá là không tuân thủ rồi.
"Tôi nghe nói, hôm nay em bị đuổi khỏi đoàn làm phim?" Diệp Dục Sâm đem cốc nước trong tay đưa cho cô, như thể thuận miệng hỏi một câu.
Tô Vãn lại một lần nữa sửng sốt, chớp mắt: "Làm sao anh biết được?"
"A Thư nói rằng em không được vui, lại đây để tôi nhìn kĩ xem." Diệp Dục Sâm nói, nhìn lên cô lần nữa, mặt lộ sắc thái ghét bỏ, "Tự mình lấy gương soi để nhìn bộ dạng hiện tại của em đi, miệng trề xuống có thể treo cả một cái gáo luôn."
Tô Vãn: "..."
"Nói, ai bắt nạt em?" Hắn lại hỏi tiếp.
Tô Vãn vẫn không hé răng.
Cô cúi đầu, nhìn làn hơi nước đang lượn lờ bốc lên trong cốc với một biểu cảm phức tạp, lại không nói gì cả.
Diệp Dục Sâm nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.
Hắn ta dùng tay bóp cằm cô: "Không thành vấn đề nếu em không nói tôi cũng sẽ có cách điều tra và tôi sẽ tìm người dạy dỗ nó đến chết."
Trán của Tô Vãn xuất hiện những vạch đen: "Bên kia là phụ nữ, có thể đánh chết sao?"
"Phụ nữ..." Diệp đại thiếu suy nghĩ một lúc, "Tôi kêu A Thư nhẹ tay là chỉ cần đánh gãy một chân là được."
"..."
Cô thực sự không hiểu mạch não của hắn ta, hắn muốn dùng vũ lực giải quyết mọi thứ, mọi nơi. Hắn không sợ cảnh sát tìm đến cửa sao?
"Quên đi, tự tôi giải quyết cô ta là được không phiền Diệp tổng động thủ."
Tô Vãn đáp một câu cho có lệ, thuận tay lật giở tập kịch bản có nhiều ghi chú của mình, không khống chế được thở dài.
Cô dành rất nhiều tâm huyết cho nhân vật này, bây giờ tất cả đều uổn phí, không biết bước tiếp theo phải đi như thế nào, tương lai của cô thực sự rối rắm.
"Anh nói xem... Nền tảng và chỗ dựa, nó có thực sự quan trọng hơn thực lực không?"
Diệp Dục Sâm nâng khuôn mặt của cô lên và nhìn: "Tôi không biết tại sao em lại có loại suy nghĩ này, nhưng những lời này không nên được nói ra từ miệng em."
"Vì sao?"
"Trong thành phố này, còn có ai khác lớn hơn chỗ dựa của em?" Diệp đại thiếu cười lớn.
Tô Vãn →_→
Tên gia hoả này cuối cùng là ở đây khoe khoang bản thân chính mình cho cô biết?
Oki, thì cô thừa nhận rằng hắn thực sự là chỗ dựa đủ lớn đủ mạnh, nhưng cô không muốn dựa vào hắn nha.
Nếu là vậy cô đã tiếp nhận làm thư kí riêng cho hắn hà tất gì quăng mình ra ngoài đâu?
"Hãy nhìn vào biểu hiện đáng thương này, không bị đuổi đi thì còn thế nào?"
Diệp đại thiếu duỗi tay véo véo khuôn mặt của cô, "Họ không muốn em, đó là do mắt nhìn của họ không tốt, còn rất nhiều người khóc lóc và năn nỉ em kí họp đồng nhiều hơn thế, bảo bối của tôi, chỉ có một vấn đề nhỏ đã cau mày rồi sao?"
Tô Vãn →_→
Cô muốn mắng hai câu, kết quả lời còn chưa nói ra khỏi miệng thì cô đã thấy anh ta lôi ra từ trong ngăn kéo một xấp văn bản đã chuẩn bị sẵn, chẳng hạn như họp đồng.
Tô Vãn nhận lấy: "Đây là cái gì?"
Cô hỏi, suy nghĩ những thứ này giống như là họp đồng giữa các nghệ sĩ và công ty kinh doanh thường ký.
Diệp Dục Sâm ngồi xuống cạnh cô, mỉm cười, đưa cho cô một cáy bút bi: "Em không phải muốn đóng phim sao? Tôi mới mua một công ty điện ảnh cách đây hai ngày."
Tô Vãn choáng váng cả lên: "Anh không phải mua cho tôi chứ?"