Khi Tô Vãn tỉnh dậy, cô đã không thấy Diệp Dục Sâm đâu nữa.
Cô rời giường đứng dậy nhìn thấy cửa sổ sát đất dẫn ra ban công đang mở và một làn gió thổi qua làm tấm rèm cửa vén qua một góc làm lộ ra dáng người cao lớn và đẹp trai đang đứng ở ngoài ban công.
Diệp Dục Sâm đứng ở đó gọi điện thoại.
Tô Vãn bước tới, đứng cạnh cửa sổ sát đất một lúc vừa vặn nghe về nội dung cuộc gọi của hắn.
Bản năng của một người phụ nữ mách bảo với cô rằng đó phải là một người phụ nữ đang nói chuyện với hắn.
Lại là Giang Uyển Hinh!
Cô thực sự cảm thấy vị trí ngay trái tim rất khó chịu, cô không rõ đó là đau đớn hay là gì đó nữa, nhưng lại cảm thấy rất áp lực khiến bản thân khó thở và sau đó là toàn bộ cơ thể không thoải mái theo.
Cô nói với chính mình rằng cô không thể quan tâm và không thể động tâm nếu không cô thực sự sẽ thua cuộc.
Cuối cùng thì cô vẫn muốn có một người một lòng một dạ với mình và có thể cưới mình.
Diệpc Dục Sâm rõ ràng không đủ điều kiện.
Giữa bọn họ chỉ có trao đổi, tuyệt đối không đủ điều kiện.
Cô không ở đó để chuốt lấy khó chịu, vội đi tìm một chiếc bình hoa mới để cắm bó hoa loa kèn mà cô đặc mua đã được gửi tới vào sáng hôm nay.
Vì bài học ngày hôm qua, lần này cô không đặt bình hoa tại vị trí mà người nào đó dễ dàng với tới, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng quyết định đặt trên bàn trang điểm của mình miễn cho người ta lại nổi nóng đập vỡ nốt cái bình này.
Tiếp đến đó là chiếc đồng hồ mà Tô Như Nguyệt hối lộ cho cô.
Nó dành cho nam giới đeo.
Cô muốn sử dụng nó như một món quà làm lễ tặng kim chủ của mình nhưng bây giờ hình như không cần nữa.
Hắn chỉ là kim chủ của cô không phải bạn trai hay chồng chưa cưới, cô đột nhiên tặng hắn một chiếc đồng hồ mà không có lý do đặc biệt nào khác, điều quá không đúng không phù hợp cho lắm.
Vạn nhất hắn lại tưởng cô có ý với hắn thì chuyện này lại gây rắc rối lớn.
Hơn nữa, hắn ngày thường vẫn đeo Patek Philippe phiên bản giới hạn còn giá trị hơn chiếc này. Ngay cả khi cô có tặng cho hắn thì chưa chắc người nào đó để nó vào mắt, không chừng lại bị ném vào một góc nào đó, không tới hai ngày sau đã quên mất nó.
Tại sao cô phải mang tâm ý ra cho người ta chà đạp?
Tô Vãn suy nghĩ một lát, thuận tay đóng cái hộp lại, liền mở ngăn kéo để chiếc túi lẫn nó vào trong, cô lại dự định sẽ bán thứ này đi để chống đỡ một chút nếu tương lai mình quá nghèo.
Diệp Dục Sâm lúc này đã cúp điện thoại và bước vào phòng.
Hắn đứng cách cô không xa vừa hay nhìn thấy mọi viễ cô vừa làm.
Thực tế thì hắn đã chú ý đến chiếc đồng hồ này vào hôm qua.
Đồng hồ mẫu nam được đóng gói trong hộp quà tặng.
Ban đầu hắn nghĩ đó là món quà cô chuẩn bị cho hắn và lúc đấy có chút hạnh phúc.
Nhẫn nại đến bây giờ vẫn không nói chỉ chờ cô chủ động nói với hắn.
Nhưng mà hiện tại hắn dường như phải thất vọng rồi.
Món đồ đó căn bản không được chuẩn bị cho hắn.
Đôi mắt của Diệp Dục Sâm ngày càng lạnh dần, không biết nhớ tới cái gì nữa mà làm khuôn mặt hắn thêm thâm trầm lộ ra sự uy hiếp đáng sợ.
Tô Vãn bỗng nhiên cảm thấy có một luồng không khí lạnh sau lưng mình làm tóc gáy dựng lên hết.
Cô quay lại và nhìn thấy Diệp Dục Sâm đang đứng đằng sau mình và cái nhìn đó rất sắc bén.
"Cái kia..."
Cô nghĩ mình nên nói gì đó, nhưng sau khi mở miệng rồi thì cô lại không biết phải nên tiếp tục như thế nào.
Diệp Dục Sâm lặng lẽ nhìn cô.
"Nếu tôi nhớ không lầm, bố của em dường như dã đóng băng thẻ tín dụng của em, em lấy tiền ở đâu ra để mua cái này?"