Tô Vãn ngẩng người ra nhưng nhanh chóng hiểu ra hắn đang nói về điều gì.
"Không phải tôi tự mua, hôm qua tôi đến trung tâm thương mại đụng phải Tô Như Nguyệt và bạn trai cô ta. Thấy cô ta chướng mắt quá nên đọ sức với cô ta thôi."
Diệp đại thiếu không nói gì.
"Em định làm gì với nó?" Hắn hỏi, ngồi xuống ghế sofa cạnh giường, tiện tay lấy cuốn tạp chí lật vài trang.
"Anh hỏi chiếc đồng hồ kia sao?" Tô Vãn hỏi lại thấy hắn không phản ứng, mỉm cười nói, "Ngày mai đem nó đến đó đổi lại thành tiền."
Diệp Dục Sâm xoay cuốn tạp chí và dừng lại, ngước lên nhìn cô: "Em rất thiếu tiền sao?"
"Hiện tại thì không phải quá thiếu." Tô Vãn trả lời, nghĩ nghĩ lại nói tiếp: "Dù sao tôi cũng không đeo nó được, nếu so ra thì tôi càng thích tiền hơn cho nên bán đi lấy tiền."
Lại một lần nữa chị Tô đây thành công chọc anh Sâm nổi giận.
Hắn cảm thấy mình đã nói bóng nói gió rất rõ ràng, chỉ kém chưa trực tiếp viết từ "muốn" lên mặt nhưng tiểu nha đầu này không quan tâm ý tứ của hắn, không biết thật sự là không hiểu ý hay cố tình giả bộ hồ đồ.
Diệp Dục Sâm khịt mũi hừ lạnh, ném quyển tạp chí xuống bàn đi thẳng ra ngoài.
Tô Vãn hơi bị bối rối.
Đến bữa tối hắn cũng không cho cô sắc mặt tốt, xung quanh luôn giăng đầy mây đen rất giống ai thiếu hắn mấy trăm vạn.
Tô Vãn có lớn mật cũng không dám thở mạnh.
Suốt bữa ăn cũng không thông suốt.
Diệp Dục Sâm chỉ uống vài ngụm canh rồi bỏ lên lầu.
Tô Vãn im lặng nhìn theo.
Cô không biết mình đã khiêu khích anh ta như thế nào.
Ước chừng 9 giờ tối, Diệp Dục Sâm vẫn không chịu xuống lầu. Tô Vãn nhớ dường như hắn vẫn ăn cơm trưa, suy xét có nên xuống bếp làm gì cho hắn ăn khuya không, nhưng vài giây sau liền phủ bỏ ý định đó.
"Quên đi, anh ta có chết đói thì liên quan gì tới mình, mắc gì mình phải làm cơm?"
Một lát sau Tô Như Nguyệt gọi tới.
Cô ta nói đã chuyển 200 vạn vào tài khoản của cô, hỏi cô khi nào mới giao đồ cho cổ.
Tô Vãn mỉm cười và vô thoải mái tựa lưng vào ghế: "Cô nói món đồ kia sao, quên nói với cô, thực ra thì tôi không có đoạn video nào cả, chị đây đâu nhàn rỗi chụp mấy thứ ghê tởm đó để làm chứ?"
Tô Như Nguyệt muốn thổ huyết hết sức.
Nói cách khác, cổ đã chi 350 vạn cho một thứ không tồn tại.
"Tô Vãn, mày là đồ ch* đ*!"
Cô ta không nhịn được mà chửi mắng vào điện thoại nhưng Tô Vãn là ai chứ vẫn tiếp cô ta được: "Thế nhưng so với mẹ con cô còn tốt hơn nhiều lần đấy."
Đầu bên kia truyền tới tiếng phịch sau đó điện thoại cắt đứt liên lạc, cô hoài nghi liệu cô ta có phải đem cái điện thoại đập luôn rồi không.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Vãn đi tới công ty mới báo danh.
Diệp Dục Sâm sắp xếp cho cô một người đại diện gọi là Giang Vân, cô ấy đã ở tuổi 30 tuy vậy thoạt nhìn cũng không lớn hơn cô là mấy, đặc biệt cổ là một người đại diện rất có tiếng trong ngành, đã đào tạo thành tài không ít ngôi sao sáng giá bao gồm những tên tuổi đứng nhất nhì làng giải trí.
Người mới đến như Tô Vãn lại được giao cho một người đại diện ưu tú nhất, nhất định sẽ làm không ít người chú ý đến, những người này đều đang thảo luận người mới đến này rốt cuộc có địa vị gì.
Thật đáng tiếc là cái gì cũng không tra ra được.
Nhưng sau đó, một lần nữa tin bát quái về Giang Uyển Hinh lại được quan tâm nhiều hơn.
Tất cả các loại tin tức bay đầy trời, vô cùng náo nhiệt.
Vẫn còn nhiều người muốn điều tra danh tính của người đàn ông trong ảnh, nhưng ảnh chụp mờ quá lại không chụp cận cảnh khuôn mặt của người đàn ông chỉ từ bộ quần áo đắc tiền có thể đoán ra người này rất có tiền.