Diệp Dục Sâm lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, hai bàn tay của hắn đặc bên hông dùng lực nắm lại thành quyền.
Tô Vãn thoáng nhìn qua những đường vân nổi trên mu bàn tay kia, cô nghĩ liệu hắn có thể là đang muốn đánh cô hay không, nghĩ đến đó khí thế trong người cô tuột xuống tức khắc, sau đó lặng lẽ đứng sang một bên không lên tiếng.
"Cút."
Hắn lạnh lùng ném ra một từ rồi quay lưng lại với cô.
Tô Vãn nhất thời không hiểu rõ ý hắn muốn nói là đuổi cô đi ra khỏi phòng của hắn thôi hay là trực tiếp dọn ra khỏi nơi này luôn và không bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa.
Nhưng hiện giờ cô không dám nhiều lời nên liền thuận tay nắm lấy chiếc túi xách rồi bỏ chạy.
Hai người đang trong tình trạng dầu soi lửa bỏng lại bị Cố Dĩ Trạch chăm thêm dầu vào lửa chỉ vì anh ta chạy đến điện ảnh Giai Nhạc, nơi mà Tô Vãn đang làm việc và đưa ra giá cao với ông chủ của cô yêu cầu đồi lại người.
Ý của Cố đại thiếu gia đây chính là muốn Gia Nhạc đem Tô Vãn sang chỗ anh thì ông ta muốn đưa ra cái giá nào cũng được.
Trong lòng giám đốc điều hành điện ảnh Giai Nhạc quả thật rất khổ tâm.
Mặc dù điều kiện này quả thực không tồi, nhưng vấn đề ở chỗ là chuyện này không do tự ông làm chủ được.
Cô Tô Vãn chính là người của đại tổng tài bọn họ, người ta thậm chí còn nghe được rằng Diệp Dục Sâm vì cô ấy nên mới mua lại công ty này. Nếu ông dám bán người, có lẽ người chết tiếp theo sẽ là ông.
Vì vậy, giám đốc điều hành đem việc này trực tiếp báo cáo lên Diệp Dục Sâm, để ngài ấy tự quyết định.
Tuy nhiên sự việc phát triển khủng khiếp hơn ông ta nghĩ, sau khi nói hết câu thì ông nhận ra Diệp Dục Sâm bên kia liền in lặng vài giây.
Một lúc sau, một tiếng cười chế nhạo vang lên: "Nói với anh ta, ngay cả khi anh bán hết toàn bộ gia sản của Cố gia thì chưa chắc đã đáng giá bằng một Tô Vãn."
Cách nhau một đường dây điện thoại, giám đốc điều hành cảm thấy được một luồng khí lạnh thổi tới, còn kèm theo một loại mệnh lệnh khiến ông không thở nổi.
"Vâng...vâng, tôi sẽ thông báo lại với ngài ấy."
Ông vội vàng đáp lại nhưng lời còn chưa nói dứt đã nghe thấy tiếng đập diện thoại của Diệp Dục Sâm.
Tất nhiên, vị tổng giám Giai Nhạc này không dám đem nguyên văn lời này nói cho Cố Dĩ Trạch nghe, thay vào đó là nói uyển chuyển biểu đạt bọn họ rất coi trọng Tô Vãn còn tỏ ra cô là người mà Gia Nhạc lấy làm chú tâm để bồi dưỡng có bao nhiêu tiền cũng không bán.
Thế là Cố Dĩ Trạch đành bất lực trở về, còn Tô Vãn bên này lại không hề biết chuyện này.
Giờ thì điều khiến cô đau đầu nhất là chỗ ở những ngày tới.
Vì vừa cãi nhau với Diệp Dục Sâm nên Tô Vãn không muốn quay lại đó, nhưng không quay lại đó thì cô cũng chẳng biết phải đi đâu nữa.
Tô gia chắc chắn không chào đón cô vì giờ đã không còn như trước kia, cũng không thể vì sự yêu thương của ông nội Cố là tự nhiên chạy đến đó ở, cũng chẳng có người bạn thân nào....
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cô nhận ra một sự khủng khiếp khi rời khỏi Diệp Dục Sâm, chính là không có nhà để về trở thành người vô gia cư.
Mấu chốt ở chỗ là với tính cách quá quật cường này của cô thà đi thuê một khách sạn tá túc còn hơn phải trở về cúi đầu trước hắn.
Cho nên đêm nay người qua đêm không về đổi lại thành Tô vãn.
Diệp Dục Sâm đợi mãi không thấy người trở về, gọi điện không ai nhấc máy, việc này làm cho cả người hắn phát ra hơi lạnh kiểu người muốn sống chớ lại gần.
Sau bảy lần gọi mà vẫn thế thì hắn không nhịn được nữa, ngồi cũng không yên.
Hắn lo cô gặp tai nạn càng lo cô tìm đến chỗ Cố Dĩ Trạch nên tức khắc huy động người đi tìm, một đêm đó nháo đến gà bay cho sủa.
Với thực lực của hắn tìm một người không phải quá khó nhưng tìm được rồi thì sau đó làm sao, chính xác là không có sau đó nữa.
Vì sau Khi nghe Tần Thư nói Tô Vãn dường như đang cùng hắn giận dỗi nên đi thuê một khách sạn bên ngoài ở. Thì hắn chỉ im lặng ngồi trong thư phòng không nói lấy một lời nào.