"Chủ nhân, không có việc gì nữa thì ta đi ngủ tiếp đây!"
Thất Dạ ngáp một cái thật to, gần đây nó thật sự lúc nào cũng muốn ngủ hết!
"Ừ, trở về đi!"
Nhìn thoáng qua Vân Ế, biết độc đã được chế trụ nên nàng cũng có chút yên lòng: "Thanh Ngư, Mộc Thương, các ngươi hãy ở lại chăm sóc hắn thật tốt, ta sẽ tự đi tìm Mộc Mộc!"
Phượng Thiên Vũ nói xong, nhìn Vân Thương: "Thanh Loan rất nhanh sẽ trở về, không cần lo lắng!"
Nàng nói Thanh Loan đã đi lấy U Minh quả rồi, nam nhân này chắc đang lo sợ Thanh Loan phải giao chiến với Thần Thú bảo hộ đây!
Vân Thương nghe vậy, quay đầu lại nhìn thoáng qua bóng dáng nho nhỏ màu đỏ, không biết suy nghĩ cái gì!
... ...
Thời gian cứ thế trôi qua, Phượng Thiên Vũ đã đi xuống dưới vực Vô Sinh Nhai, nhìn cánh rừng rậm trước mắt, khóe mắt híp lại: "Một khu rừng chết nguyên thủy".
Cất bước đi thẳng về phía trước, một trận gió thổi qua, chớp mắt một bóng dáng đã đứng trước mặt nàng, vẫn là một thân hắc y cùng với một chiếc mũ rộng vành!
Bước chân Phượng Thiên Vũ dừng lại, mắt lạnh nhìn nam nhân ở trước mắt, một cảm giác thân quen lại ập đến, nhưng đã bị nàng ép xuống!
"Ngươi là ai?"
Thực lực của nam nhân này rất mạnh, đến gần nàng như vậy mà nàng vẫn không phát hiện ra được... !
"Tuyết Nhi, không cần đi tìm bọn họ, bọn họ không có việc gì!"
Nam nhân áo đen không trả lời vấn đề của nàng, chỉ nói một câu như vậy!
Phượng Thiên Vũ không ngốc, hiểu bọn họ trong miệng hắn chính là đang nói đến Mộc Mộc và Dạ Huyễn Ngọc, trong lòng thêm chút yên tâm, trực giác mách bảo nam nhân này sẽ không lừa nàng!
"Vô Hận?"
Phượng Thiên Vũ nhíu mày, thăm dò kêu lên một tiếng!
Nam nhân áo đen khẽ giật mình, tùy tiện nói: "Đã lâu như vậy, nàng gọi tên ta nhưng không còn ỷ lại vào ta nữa rồi!”
"Ta không nhớ rõ sự việc trước kia, cũng không nhớ được ta và ngươi rốt cuộc có quan hệ như thế nào!"
Phượng Thiên Vũ bình tĩnh nói, trong lòng đang bắt đầu suy đoán, nàng ỷ lại vào hắn?
Như vậy là có quan hệ gì?
"Không nhớ được cùng không sao, rất nhanh nàng sẽ trở về bên cạnh ta, chỉ khi nàng nhớ lại được những sự việc về Thần Hoàng, vì vậy ta sẽ đợi, đợi nàng sẽ bỏ đi cơ thể này, trở lại thân thể đang được đóng băng trong ba mươi ba trọng thiên!"
Nam nhân cất giọng nói phong thanh vân nhạt, mà khiến Phượng Thiên run sợ trong lòng, cơ thể đóng băng trong ba mươi ba trọng thiên?
Trong trí nhớ của đã nàng đã từng xuất hiện hình ảnh một nữ tử hồng y nằm ngủ trong quan tài băng, là thân thể trước đây của nàng!
Không phải nàng biến mất khi thiên địa pháp tắc buông xuống hay sao?
"Trở lại bên cạnh của ngươi? Bỏ qua cơ thể này?" Phượng Thiên Vũ cười lạnh một tiếng: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì, ta sẽ không quên đi những người đang bên cạnh ta!"
Nam nhân nghe vậy khẽ cười một tiếng: "Tuyết Nhi, nàng sẽ trở lại!"
Hai tay Phượng Thiên Vũ nắm chặt, từ trong không gian lấy ra Đoạn Hồn, lạnh lùng nói: "Mặc kệ ngàn năm trước là như thế nào, tất cả mọi chuyện đã là dĩ vãng rồi, Thần Hoàng cũng thế, ngươi cũng thế, tất cả chỉ là quá khứ mà thôi!"
Nam nhân khẽ động, đến trước mặt Phượng Thiên Vũ: "Tuyết Nhi, đây là lần đầu tiên nàng dùng vũ khí với ta!"
Phượng Thiên Vũ nhíu mày: "Nếu như ngươi thích, về sau ta đều sẽ làm như vậy!"
Ngụ ý chính là nếu ngươi về sau còn nhúng tay vào chuyện của nàng, chắc chắn nàng sẽ không thủ hạ lưu tình!
Nam nhân nghe thấy vậy, thân hình khẽ động, liền biến mất ở tại chỗ, nhưng giọng nói vẫn vương vấn bên tai nàng: "Tuyết Nhi, ta chờ nàng trở lại, chờ nàng và hắn trở thành kẻ địch!"
Thanh âm phiêu đãng trong không khí, xa xa dần biến mất!
Phượng Thiên Vũ đem Đoạn Hồn thu hồi vào trong không gian, tiếp tục bước chân vào rừng rậm, Vô Hận, mặc kệ ngươi muốn làm cái gì, ta đều phụng bồi đến cùng!
... ...
"Dạ Huyễn Ngọc, chờ một chút!"
Rừng rậm bên kia, Mộc Mộc dựa vào một cây đại thụ, nhìn nam nhân trước mặt, hô một tiếng!
Nam nhân này thật không biết thế nào là thương hương tiếc ngọc a, sau vụ huyết trì, cơ thể nàng còn chưa được hồi phục, nam nhân này còn muốn đi nhanh như vậy, quả nhiên, chuyện tối ngày hôm qua đều là giả dối mà... !
Dạ Huyễn Ngọc quay đầu lại, lạnh lùng hỏi: "Thì thế nào?" Nữ nhân này cứ trên đường đi là hô to gọi nhỏ, cứ đợi một lát rồi đợi thêm một lát!
"Ta hình như vừa nghe được có tiếng người nói!"
Mộc Mộc đi qua, tiếp tục nói: "Giống như có người nào đó đang nói cái gì Tuyết Nhi đó!"
Dạ Huyễn Ngọc nghe xong, đưa tay sờ lên trán của nàng: "Không có phát sốt a?"
Mộc Mộc cảm thấy trên đầu có ba con quạ bay qua a, không chút lưu tình gạt tay Dạ Huyễn Ngọc ra: "Ta nói là sự thật, thính lực của ta rất là tốt đó!"
Dạ Huyễn Ngọc biết thính lực của nàng không tệ, nhưng ở nơi hoang vu vắng vẻ như thế này thì làm gì có tiếng người nói chuyện được?
"Dạ Huyễn Ngọc, chúng ta đi mau, nhất định là A Vũ đang đi tìm chúng ta đó!"
Mộc Mộc hưng phấn lôi kéo hắn, lại không phát hiện ra sắc mặt của người nào đó đang tươi tỉnh chuyển sang âm u!
"Hừ!"
Dạ Huyễn Ngọc từ trong lỗ mũi hừ ra một cái, nữ nhân chết tiệt, không biết cao hứng cái gì!
"Ha ha" Mộc Mộc gượng cười hai tiếng: "Dạ Huyễn Ngọc, chúng ta đi nhanh đi!"
Nam nhân này nổi điên cái gì không biết?
Dạ Huyễn Ngọc cũng không có làm khó nàng, bản thân cũng rất nhanh đi thẳng về phía trước!
Mộc Mộc thấy vậy, bĩu môi, làm một cái mặt quỷ, rồi đi theo sau!
...
"Hưu...hưu...!" Hai tiếng, hai mũi tên linh lực màu đỏ gim thẳng vào thân cây, mà ngay bên dưới hai mũi tên đó chính là hai con rắn với đầy đủ màu sắc rực rỡ!
Phượng Thiên Vũ buông tay, nhìn thoáng qua hai con rắn độc kia, thở dài: "Không mang theo Mộc Thương, thật là quyết định sáng suốt a!"
Nếu Mộc Thương ở đây, chỉ sợ không chạy toán loạn thì cũng ngất xỉu mất!
Giải quyết xong bọn rắn, Phượng Thiên Vũ tiếp tục đi thẳng về phía trước, một bộ áo đỏ như lửa, một mặt nạ bán nguyệt, cùng thanh cung đỏ rực trên tay, cứ như thế mà bước sâu vào trong rừng rậm!
"A Vũ!"
Mộc Mộc trông thấy bóng dáng màu đỏ kia, liền cất giọng hô to lên, màu đỏ, A Vũ rất thích màu đỏ, cũng chỉ có A Vũ mới có thể đem màu đỏ biến thành một màu lạnh lùng vô tình!
Phượng Thiên Vũ tươi cười, nhìn hai người phía trước, chân bước thật nhanh, nỗi lo lắng trong lòng nàng bây giờ mới có thể buông xuống!
"Mộc Mộc!"
Mộc Mộc mỉm cười, ôm lấy nàng: "A Vũ, rốt cuộc cũng nhìn thấy ngươi rồi!"
Phượng Thiên Vũ vừa cười vừa nói: "Không có việc gì là tốt rồi!" Ngước mắt nhìn thoáng qua nam nhân lạnh lùng kia: "Cảm ơn ngươi!"
Nàng tất nhiên phải cảm ơn hắn rồi, mặc dù biết hắn có chút ý đồ với Mộc Mộc, nhưng ít nhất khi Mộc Mộc gặp nguy hiểm hắn đã lao người xuống cứu nàng, giúp Mộc Mộc hoàn hảo không tổn hao gì, cái này mới là quan trọng nhất!