Phịch một tiếng, ly trên tay Vân Ế liền rơi xuống mặt đất.
Lâm quý phi từ xa đã trông thấy Phượng Thiên Vũ liền bị hù dọa, run rẩy, nàng như thế nào lại đi ra? Không phải chỉ cần tiến vào Thánh Điện, cho dù Quốc Sư không biết, nhưng cũng ra không thể nào đi ra được mà, Thánh Điện có bày sát trận, chẳng lẽ cái phế vật này phá được sát trận sao?
"Hoàng Hậu, đây là?" Đông Mặc Khế hỏi, đây là cháu gái của mình sao?
Một lời nói ra, những người đang nghị luận đều lập tức tĩnh lặng, đây là Nhị tiểu thư ngu ngốc của Phượng gia?
Mỹ nữ tuyệt sắc, giọng điệu tự nhiên lạnh nhạt, khí thế vương giả cao ngạo, như thế nào lại giống với lời đồn.
"Ngươi chính là Phượng Thiên Vũ?" Đông Mặc Khế không thể tin nổi nhìn Phượng Thiên Vũ, đây chính Phượng Thiên Vũ nhát gan, như nhược sao.
"Đúng vậy." Phượng Thiên Vũ mím môi, ánh mắt nhìn về phía Lâm quý phi, con mắt đen láy liền hiện lên một tia sát ý, không tiếp tục trả lời câu hỏi của Đông Mặc Khế, liền quay người bước đến Lâm quý phi.
"Lâm quý phi, ngươi tại sao lại không tiến vào Thánh điện?" Phượng Thiên Vũ cười nói.
"Cái… Cái gì đi vào, ta không biết." Lâm quý phi run rẩy trả lời. Cái phế vật này có thể phá sát trận, nhưng mà bây giờ có Phong nhi cùng ca ca ở đây, nàng ta có thể làm gì được.
Lâm quý phi càng không nghĩ tới, Quốc Sư đại nhân đối với Phượng Thiên Vũ là ngoại lệ.
Phượng Thiên Vũ lạnh lùng cười ra tiếng, đi về phía trước, đưa tay lên, một bạt tai đánh thẳng vào mặt Lâm quý phi, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ hiện lên một mảnh hàn ý: "Bổn cô nương là người để cho ngươi tính kế hay sao?"
"Làm càn." Ba đạo thanh âm đồng thời vang lên, trong đó hai đạo thanh âm là phụ thân cùng ca ca của Lâm quý phi, đạo âm thanh còn lại chính là của Phượng Tiêu.
"Phượng Thiên Vũ, là ai đưa cho ngươi lá gan dám đánh Bổn cung hả?" Lâm quý phi ôm mặt, tức giận hỏi, nàng không nghĩ tới, trước mặt nhiều người như vậy, cái phế vật này dám động thủ đánh nàng.
"Bổn tọa cho, có ý kiến?" Ngoài điện, giọng nói từ xa vang đến, một khắc sau, một đạo bóng dáng xuất hiện ở bên cạnh Phượng Thiên Vũ, vẫn là một bộ hồng bào như hỏa diễm, mọi người kinh hãi vội vàng quỳ xuống hành lễ: "Bái kiến Quốc Sư."
Phượng Thủy Tuyết cùng Phượng Thủy Linh nhìn đạo bóng dáng kia liền ngu ngốc nở nụ cười, Quốc Sư đại nhân thật sự quá xinh đẹp rồi.
"Đứng lên đi." Thần sắc Đế Dạ Hiên lạnh băng, khi mọi người vừa đứng lên nhất thời cảm thấy chung quanh giảm xuống vài độ.
"Nha đầu, ai khi dễ ngươi?" Đế Dạ Hiên dịu dàng cười hỏi, nha đầu này khiến hắn không bớt lo lắng mà!
Lúc mọi người trông thấy nụ cười của Quốc Sư như cảm thấy Thiên Địa huyền ảo rồi, thiên a, Quốc Sư đại nhân biết cười, mà cười với một cái phế vật mới chết chứ, tuy rằng phế vật kia lớn lên xinh đẹp tuyệt mỹ, thế nhưng vẫn không có Linh lực a!
Phượng Thiên Vũ nghe vậy, ngọt ngào tươi cười, trả lời: "Dạ Hiên, sao ngươi lại tới đây?"
Dạ Hiên?
Phượng Thiên Vũ gọi Quốc Sư đại nhân là Dạ Hiên?
Cái này, kể cả Thanh Ngư đều sửng sốt, tiểu thư lúc nào lại quen biết với Quốc Sư đại nhân? Nàng sao lại không biết? Bất quá tiểu thư cùng Quốc Sư đại nhân đứng chung một chỗ, thật xứng đôi a. !
"Ta cố ý tới thăm ngươi một chút."
Hắn cũng không biết vì cái gì, nha đầu kia vừa mới rời đi, hắn đã rất nhớ, cho nên mới chạy ra khỏi Thánh Điện, hắn còn chưa tới, liền nghe thấy có người dám hung hăng với nha đầu.
Hai người trao đổi với nhau nhưng trong mắt mọi người chính là liếc mắt đưa tình a, Phượng Tiêu vẻ mặt chìm xuống, bên người Phượng Thiên Vũ đã có Siêu Thần Thú, hiện tại lại được Quốc Sư che chở, từ khi nào mà mọi chuyện vượt qua sự khống chế của hắn rồi.
Phượng Thủy Linh cùng Phượng Thủy Tuyết ghen tỵ đến gần chết, Quốc Sư đại nhân lại có thể ôn nhu với Phượng Thiên Vũ.
Đế Dạ Hiên mắt lạnh nhìn Lâm quý phi: "Chính là ngươi gây khó dễ cho nha đầu."
Âm thanh hờ hững xa cách, Lâm quý phi liền một hồi sợ hãi.
"Quốc Sư đại nhân. Ta... Ta...." Lâm Uyển run rẩy nói không ra lời, nàng biết rõ, đắc tội với Quốc Sư bất kể là ai cũng không cứu được nàng, hai mắt hung hăng trừng mắt liếc Phượng Thiên Vũ, chết tiệt, không phải là bởi vì nàng ta, nàng làm sao có thể đắc tội với Quốc Sư cơ chứ!
Lâm Uyển hoàn toàn đã quên mát, chính nàng muốn hại Phượng Thiên Vũ, kết quả như vậy cũng là tự nàng bê đá đập chân nàng mà thôi trách ai được nữa.
"Ta cái gì mà ta?" Đế Dạ Hiên hai mắt híp lại, không kiên nhẫn mà hỏi.
Bà già chết tiệt này, lại dám hãm hại nha đầu của hắn, nếu như hôm nay hắn không ở trong Thánh điện, như vậy nha đầu kia…
Nhìn liền là biết Quốc Sư đang rất tức giận, ai mà chẳng biết Quốc Sư nổi tiếng là người bao che khuyết điểm, nhưng bọn hắn vẫn không thể hiểu được.
Quốc sư quen biết với Phượng Thiên Vũ từ khi nào?
Phượng Thiên Vũ nhìn Đế Dạ Hiên lạnh lùng, cánh môi hơi nhếch lên, cúi đầu nhìn nhìn Hoàng liên trong tay, trong lòng xẹt qua một giòng nước ấm, có một người che chở chở cho nàng, cảm giác này hình như cũng không tệ lắm!
"Quốc Sư đại nhân, mẫu hậu cũng không phải cố ý gây khó xử cho Phượng nhị tiểu thư , Phượng nhị tiểu thư vốn là Vương phi tương lai của bổn vương, mẫu hậu làm sao có thể gây khó xử cho nàng, chắc là Phượng nhị tiểu thư đã hiểu lầm." Đông Ngự Phong đứng lên, cung kính nói.
Phượng Thiên Vũ nghe vậy, lạnh lùng cười cười: "Tam vương gia, đầu óc ngươi bị lú lẫn hay là nước vô đầu rồi hả? Ta nhớ rất rõ ta và ngươi không còn bất cứ quan hệ gì nữa, tại sao bây giờ lại thành Vương Phi của ngươi, đừng nói là Tam vương gia lớn tuổi, đầu không hoạt động được nữa nhé?"
"Phượng Thiên Vũ. Ngươi!" Đông Ngự Phong cắn răng, hắn vốn nghĩ rằng Phượng Thiên Vũ sẽ không dám nói ra chuyện bị hắn từ hôn, dù sao một nữ tử chưa gả đã bị hủy hôn, về sau rất khó gả ra ngoài, không nghĩ tới, Phượng Thiên Vũ lại không thèm để ý liền nói thẳng ra.
"Đông Ngự Phong, thời điểm ta cùng ngươi có hôn ước, ai ai cũng đều nói Phượng Thiên Vũ ta cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nhưng trong mắt của ta, thịt thiên nga? Bất quá cũng chỉ như vậy." Đôi mắt lạnh băng, cao ngạo, tuyệt tình, tàn nhẫn, lãnh khốc, ánh mắt này, một kẻ ngốc có thể có được sao!
Cá chép không phải vật trong ao a!
Đế Dạ Hiên cười cười, xem ra nha đầu của hắn cũng là một người cao ngạo lãnh khốc như hắn nha, cô độc ở Ma giới trăm năm qua, lúc này đây, có thể hay không cùng nàng nắm tay, nhìn hết vạn vật trong thiên hạ!(hihi nắm tay ta đây nà ^^^)
"Phượng Thiên Vũ, ngươi kiêu ngạo cái gì, ngươi không phải là có Quốc Sư cùng Siêu Thần Thú che chở thôi sao, ngươi chỉ là một cái phế vật, có bản lĩnh gì mà dám so sánh với chúng ta?" Phượng Thủy Linh không sợ chết đứng lên nói, nàng chính là muốn tất cả mọi người biết rõ, Phượng Thiên Vũ tuy rằng xinh đẹp, có khí chất, nhưng cũng chỉ là một cái phế vật mà thôi!
Liễu Nguyệt trầm mắt xuống, hất tay áo lên, đi đến bên cạnh Đông Mặc Khế, một khắc này, uy áp mẫu nghi thiên hạ bao phủ khắp nàng: "Bổn cung còn không biết, Tam tiểu thư của Phượng gia lại được nuôi dưỡng như thế, dám trước mặt Bổn cung nhục mạ người."
Có người nghị luận: "Đúng vậy a, Tam tiểu thư Phượng gia lá gan cũng quá lớn đi?
Phượng Thiên Vũ nhàn nhạt nhìn Hoàng liên trên tay, lạnh nhạt nói: "Nghe Tam muội có ý tứ là muốn tỷ thí với ta?"
Phượng Thủy Linh nghe đến liền cao hứng nói: "Phượng Thiên Vũ, không phải ta tỉ thí với ngươi, mà là nàng, ngươi có dám không?" Phượng Thủy Linh chỉ vào một nữ tử đứng bên cạnh nàng.
Nữ tử bị chỉ, ngước mắt, nhàn nhạt liếc nhìn Phượng Thiên Vũ, không kiêu ngạo như Phượng Thủy Linh, không dối trá như Phượng Thủy Tuyết, nàng rất yên tĩnh, làm cho người ta không cảm thấy được hơi thở của nàng, quanh thân vây bởi một luồng khí chết chóc.
Phượng Thiên Vũ nhíu mày, cô gái này cho nàng cảm giác… đây chính là một cỗ thi thể!
Phượng Thủy Linh cười đắc ý, nàng phải hao tâm tổn khí mới có thể cầu sự phụ cho nàng một nữ binh Cương thi, để xem lần này ngươi thoát bằng cách nào.