Phượng Thiên Vũ đã đi qua tất cả các địa phương lớn nhỏ của Phượng phủ nhưng vẫn không có phát hiện ra manh mối gì.
"Mẫu thân, cứ đi như thế này hẳn không phải là phương pháp hay, không bằng chúng ta theo dõi lão gia kia vài ngày xem sao, xem hắn có cái gì không đúng hay không?" Lông mày Tuyết Ảnh cong thành một hình cánh cung , hắn muốn nói, cứ tiếp tục tìm như thế này chỉ sợ đến sáng mai cũng không tìm thấy.
Phượng Thiên Vũ ánh mắt thâm trầm, Ảnh nhi nói không phải là không có lý, có thể do nàng quá nôn nóng a, có lẽ nên quan sát lão già kia vài ngày xem thế nào.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, tìm lâu như vậy, cũng không tìm ra manh mối gì, ghé mắt nhìn về phía Chủ Uyển của Phượng Tiêu, trong lòng thầm nghĩ: "Phượng Tiêu, sẽ có một ngày, ta nhất định phải đem ngươi xé thành trăm mảnh!"
"Ảnh nhi, đi, chúng ta trở về."
Dứt lời đang chuẩn bị mang Tuyết Ảnh rời đi, Phượng Thiên Vũ ánh mắt trầm xuống.
Tuyết Ảnh nhìn theo ánh mắt của mẫu thân, chỉ nhìn thấy một đạo bóng lưng, lén lén lút lút, nhìn không ra là đang làm gì
Đó là ai?
Phượng Thiên Vũ nhìn bóng lưng kia, khóe môi hiện lên một nụ cười lạnh, nếu không lầm, người kia chính là Phượng Tiêu, quả nhiên vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
"Ảnh nhi, ngươi về không gian trước đi, mẫu thân muốn đi xem một chút."
"Mẫu thân, Ảnh nhi muốn đi cùng mẫu thân." Tuyết Ảnh cong miệng lên, ủy khuất nói, tuy rằng lão già Phượng Tiêu kia chỉ là trung cấp Linh Tôn, nhưng hắn vẫn không yên lòng!
"Ảnh nhi, ngươi một thân màu trắng như thế rất dễ bị người ta phát hiện, mau, mau đi về đi, ta tự biết chừng mực mà."
Phượng Thiên Vũ nhìn Tuyết Ảnh, bất đắc dĩ nói, Ảnh nhi một thân màu trắng, rất dễ dàng làm cho người ta liếc mắt cũng phát hiện ra, lần này thật may mắn, nói không chừng Phượng Tiêu có thể đang đi cái địa lao kia, nếu quả thật chính là đi vào trong đó, nhất định các Trưởng lão kia sẽ rất nhanh phát hiện ra, ở trong trí nhớ của nàng, thực lực của Tam đại trưởng lão đều là cao cấp Linh Tôn, có thể bây giờ đã đột phá cấp thấp Linh Tông, vì thế nhất định phải cẩn thận!
"Tốt, mẫu thân, nếu có việc xảy ra nhất định phải gọi là Ảnh nhi." Nói xong liền trở về không gian.
. . .
Phượng Thiên Vũ lặng lẽ đi sau lưng Phượng Tiêu, nhìn hắn đi đến một tòa núi giả trước mặt, không biết thả cái gì ở phía trên, hòn non bộ liền mở ra hai bên, tiếp theo Phượng Tiêu cảnh giác nhìn chung quanh, sau đó tiến vào hòn non bộ.
Phượng Thiên Vũ trông thấy hòn non bộ đang chuẩn bị khép lại, thân thể chợt lóe lên, tiến vào bên trong.
Có lẽ là Phượng Tiêu quá mức tự đại, cho rằng không có người nào có thể mở ra hòn non bộ, coi như là có, còn có các vị Trưởng lão, vì vậy đoạn đường bên trong mật đạo cũng không có cơ quan, Phượng Thiên Vũ một đường theo Phượng Tiêu đi đến địa lao.
Phượng Thiên Vũ không dám tiến lên phía trên, nếu là quấy nhiễu những Trưởng lão kia, như vậy Phượng Tiêu nhất định sẽ chuyển đi nơi khác, vì vậy tại cuối thông đạo, nàng liền ngừng lại.
Phượng Tiêu trực tiếp đi vào địa lao, căn bản không phát hiện có người đi theo hắn, Phượng Thiên Vũ thực lực vốn là cao hơn hắn, cộng thêm kiếp trước nàng vốn là một thân đặc công, việc che dấu khí tức đối với nàng rất dễ dàng, coi như là nàng không có thực lực, Phượng Tiêu cũng khó có thể phát hiện được nàng.
Trong địa lao, âm thanh Phượng Tiêu nhàn nhạt vang lên: "Trưởng lão, thế nào, hiện tại chúng ta có thể sử dụng hắn được chưa ?"
Phượng Thiên Vũ ghé mắt, nhìn tình huống bên trong của địa lao, Phượng Tiêu nói hắn là ai?
Nói là địa lao, nhưng thật chất là một gian phòng với diện tích khá lớn, trong gian phòng có bốn khóa sắt vừa thô vừa lớn, ở cuối khóa sắt, một gã nam tử cao lớn, không nhìn rõ được tướng mạo, tóc dài tán loạn, đầu cúi xuống, trên người là một bộ quần áo rách rưới, nhưng khi mà Phượng Thiên Vũ đang nhìn hắn thì bồng nhiên gã nam tử nâng đầu lên, ánh mắt sáng rực như ngọn đuốc trong đêm nhìn về phía Phượng Thiên Vũ. Phượng Thiên Vũ cả kinh, lui về phía sau một bước, thân thể gầy yếu dán chặt lấy vách tường lạnh băng, sao có thể, những lão trưởng giả ở đây không phát hiện nàng, hắn như thế nào có thể phát hiện được?
Nguyệt Phong mím môi, đó là người nào?
Bị nhốt mười sáu năm, khuôn mặt tuấn mỹ đã sớm bị vùi lấp, lờ mờ thì chỉ có thể thấy được hình dáng, Phượng Thiên Vũ bước lại gần địa lao, nhìn thẳng hắn, nàng tin hắn sẽ không nói.
Lúc thấy rõ được tướng mạo của Phượng Thiên Vũ, đôi mắt u ám của Nguyệt Phong bỗng chốc sáng lên, Vân Thanh? Là nàng sao?
Không. Không giống, Vân Thanh rất dịu dàng, mặc dù nụ cười kia thật giống nàng, ngay cả ánh mắt cũng thật giống, nhưng Vân Thanh ôn nhu, nữ tử kia vẻ mặt thật lạnh lùng, không chút sợ hãi nhìn vào hắn, như vậy nữ tử kia không phải là Vân Thanh, vậy nàng là ai?
Phượng Thiên Vũ đặt ngón trỏ lên môi, sau đó chỉ chỉ về phía bọn hắn, cặp môi đỏ mọng khẽ mở, tựa hồ muốn nói lấy cái gì đó. !
Có lẽ là vì máu mủ tình thâm, Nguyệt Phong lại có thể hiểu rõ ý tứ của nữ tử, nàng là muốn cho hắn biết nàng muốn thông qua Phượng Tiêu nói cho nàng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nghĩ tới đây, hắn cười lạnh một tiếng, nhìn Phượng Tiêu, châm chọc nói ra: "Chỉ bằng ngươi cùng mấy cái này lão già này mà cũng muốn khống chế ta sao?"
Phượng Tiêu nghe vậy, cũng không có tức giận: "Nguyệt Phong, ngươi muốn thể hiện cái gì đây, ngươi lợi hại, trong Nguyệt tộc ngươi là người lợi hại nhất thì sao, không phải cuối cùng ngươi cũng bị ta nhốt ở trong này mười sáu năm hay sao"
"Hừ, năm đó nếu không phải ngươi lấy Vân Thanh uy hiếp, ngươi có thể bắt được ta hay sao?" Nguyệt Phong khinh thường hừ một tiếng.
"Gia chủ, chúng ta có thể hủy đi linh lực của hắn hay không? Chúng ta không hút được hồn phách của hắn, khống chế hắn không được, lưu lại hắn cũng vô dụng, nói không chừng về sau sẽ trở thành phiền phức của chúng ta." Một vị lão đầu nói ra.
"Gia chủ, Nhị trưởng lão nói rất đúng, không thể để cho chúng ta sử dụng, lưu lại hắn cũng là một cái tai họa a." Một đạo âm thanh khác vang lên.
"Đại trưởng lão, các ngươi năm đó không phải là lấy Phượng Thiên Vũ làm thí nghiệm hay sao, cũng đã thành công đem hồn phách của nàng hút đi?Biến nàng thành kẻ si ngốc, hiện tại lại vì cái gì lại làm không được?" Phượng Tiêu hỏi, trước kia có thể, hiện tại vì cái gì lại không thể?
Lúc Phượng Thiên Vũ nghe đến đó, hai mắt tối trầm lại, chết tiệt, Phượng Tiêu, nguyên lai thật là ngươi, như vậy mẫu thân. . !
Người bị gọi là Đại trưởng lão nghe vậy, hai tay bắt sau lưng, trầm giọng nói: "Gia chủ có chỗ không biết, cái nha đầu kia mặc dù có thiên phú cao, nhưngchỉ là thiên phú, vì vậy lúc chúng ta sử dụng linh thuật cấm kị đó nên mới thành công, đối với Nguyệt Phong lại bất đồng, mười sáu năm trước hắn đã là cao cấp linh tông, hiện tại chúng ta cũng chỉ là cấp thấp linh tông, thực lực không chỉ là kém một giai đoạn a, nếu không phải là nhờ vào huyền thiết dây xích này, ba người chúng ta căn bản là không thể khống chế được hắn, huống chi nói đến việc hút đi hồn phách của hắn."
Phượng Tiêu nghe vậy, nhíu mày hỏi: "Chẳng lẽ các Trưởng lão không có biện pháp khác hay sao?"
"Gia chủ, ta muốn hỏi một câu, gia chủ muốn khống chế hắn như vậy, chỉ là vì muốn gia tộc Phượng gia lớn mạnh hơn hay sao?" Một lão giả trầm giọng hỏi.
"Tam trưởng lão, Phượng Tiêu làm như vậy đương nhiên là vì Phượng tộc, huống chi Phượng tộc hiện tại tùy thời đều có thể lọt vào nguy hiểm." Phượng Tiêu kiên định nói, Phượng Thiên Vũ hiện tại chẳng qua là không biết, nếu đến ngày nàng ta biết được sự thật, nói không chừng đến lúc đó sẽ khiến cho Siêu Thần Thú tiêu diệt toàn bộ Phượng gia, vì vậy hiện tại hắn rất muốn có thể khống chế được Nguyệt Phong, nếu thật sự có một ngày như vậy, còn một con bài để đối phó với Phượng Thiên Vũ.
"Gia chủ, ngươi nói Phượng tộc tùy thời sẽ gặp đến nguy hiểm, là người nào dám chọc vào Phượng tộc của chúng ta?"
Tính khí nóng nảy của Nhị trưởng lão liền bộc phát, Phượng Tiêu là thừa tướng, Phượng gia lại là một trong tứ đại gia tộc của Đông Dạ quốc, ai dám tìm Phượng gia phiền toái?