Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu

Chương 41: Một thế một đời một đôi



"Nha đầu, cùng ta đi đến một nơi nhé!"

Đế Dạ Hiên thản nhiên nói, vẫn còn chút thời gian, hắn nghĩ muốn bồi nha đầu cho thật tốt.

"Được!"

Phượng Thiên Vũ nhẹ gật đầu, lông mi dài khẽ nháy, vầng sáng lấp lánh, tựa như ảo mộng dưới buổi trời chiều, càng lộ ra vẻ xinh đẹp thần bí.

Hoàng hôn buông xuống, nhẹ nhàng chiếu rọi khắp không gian, phủ lên một màu cam thoáng chút buồn bã, không khí đất trời như tản ra sự lường biếng hiếm có.

Hai bóng dáng tuyệt mỹ, kề vai sát cánh lặng lẽ di chuyển trên con đường thanh tĩnh.

Hai người cũng không đi đến chợ đêm phồn hoa náo nhiệt, rẽ qua những giao lộ, đi vào một nơi yên tĩnh, phong cảnh xinh đẹp, khắp bốn phía những ánh đèn xinh đẹp được thắp lên, dòng sông chảy qua, hai người cùng nhau bước lên một chiếc cầu đá uốn lượn.

Phượng Thiên Vũ ngồi ở bên cạnh cầu, cúi người nhìn dòng sông bên dưới, những con cá tung tăng bơi lội, lay động từng gợn sóng, nhớ lại quá khứ, khi vừa mới hoàn thành xong một nhiệm vụ, nàng từng nghĩ: "Nếu như mình chỉ có thể nhớ được những kí ức tốt đẹp, như vậy sẽ không nhớ được đã phải giết bao nhiêu người."

Lúc đó nàng là đặc công xuất sắc kiêm huấn luyện viên, nàng cũng đào tạo ra những đặc công khác, bây giờ suy nghĩ một chút, nàng nói nhưng câu như thế cũng là có nguyên nhân.

"Nơi đây phong cảnh thật đẹp! Dạ Hiên sao ngươi lại tìm được nơi này?"

Phượng Thiên Vũ hỏi, nhìn bộ dáng Dạ Hiên cũng không phải là người yêu thích du lịch?

"Nha đầu, đi tới nơi đây chỉ là trùng hợp."

Đế Dạ Hiên lười biếng dựa người vào trên cây cầu, con ngươi đen nhánh híp lại, làm cho người ta bắt không ra được cảm xúc, đôi mắt ngập tràn thần bí, nhưng vẫn ẩn chứa sự mê hoặc.

"Dạ Hiên, ngươi cũng không thích đi ra ngoài sao?"

Phượng Thiên Vũ nhíu mày hỏi, nàng luôn cảm thấy Dạ Hiên luôn ở bên ngoài, không phải mọi người thường nói Quốc Sư đại nhân hành tung bất định hay sao.

"Không, có khoảng thời gian rất lâu ta cùng với một số người khác đi tới một số nơi để tìm Thần Ma lệnh, chẳng qua là không nghĩ tới, nha đầu lại thay ta tìm được."

Đế Dạ Hiên cười khẽ một tiếng, trong lòng từng đợt mềm mại, dường như chỉ khi ở chung với nàng, sự lạnh lùng xa cách của hắn liền tự nhiên biến mất.

Ánh chiều tà lặng lẽ biến mất thay vào đó bóng tối bao trùm, gió đêm ướt át, xen lẫn với mùi hương hoa hồng. Phượng Thiên Vũ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bờ sông bên kia, một mảng lớn hoa hồng, phiến lá màu xanh sáng bóng, từng bông hoa màu trắng ngát hương rung rinh trong gió, hương hoa tập kích lòng người.

"Dạ Hiên!"

Phượng Thiên Vũ đứng dậy, đi đến trước mặt của hắn, sờ lên mái tóc của hắn.

"Hả?"

Đế Dạ Hiên cảm thấy được hơi ấm từ bàn tay nhỏ bé kia, toàn thân cứng ngắc, lập tức trầm tĩnh lại, tâm, run rẩy, hắn chưa từng cùng người nào thân mật như thế. Hắn không thích cùng người khác thân cận, chỉ duy nhất nha đầu trước mắt này, nàng bước tới gần hắn như phát ra ma lực khiến hắn không thể lùi bước.

"Dạ Hiên, ngươi có biết ý nghĩa của hoa hồng là gì không?"

Âm thanh Phượng Thiên Vũ nhẹ nhàng truyền tới, trong đêm tối như tiếng chuông trong trẻo xóa tan màn đêm.

Đế Dạ Hiên nhìn mảng hoa hồng bên kia bờ sông, nói ra: "Ý nghĩa của hoa hồng? Không biết!"

Khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân lộ một tia hiếu kỳ, bông hoa còn chứa đựng ý nghĩa gì sao, hắn thật không biết rồi.

"Đều nói Quốc Sư Đông Dạ quốc trên thông thiên văn dưới rành địa lý, thê mà lại không biết cái này sao!" Phượng Thiên Vũ vui đùa nói, cũng chỉ có ở bên hắn, nàng mới có thể tươi cười như vậy.

"Nha đầu, ta cũng không giống như người ta nói đâu, kính xin nha đầu chỉ điểm một chút a?"

Phượng Thiên Vũ nghe vậy, khóe mắt một hồi run rẩy, nếu ngươi không học vấn không nghề nghiệp, đây chẳng phải nói là toàn bộ cái đại lục này mọi người là mù chữ rồi sao?

"Kỳ thật rất đơn giản đó."

Phượng Thiên Vũ nghiêng người, nhìn về phía những bông hoa kia, trong mắt phát sáng.

"Nha đầu, là cái gì?" Đế Dạ Hiên hỏi.

"Vĩnh viễn vận yêu." Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói.

Một khắc sau, thân hình cao lớn đột nhiên biến mất, Phượng Thiên Vũ ngẩng đầu, đã thấy trong tay Đế Dạ Hiên cầm một bó hoa hồng thơm ngát.

Một bộ áo đen, trên khuôn mặt vốn lạnh lùng xa cách nhưng bây giờ chỉ thấy được sự ôn nhu, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào Phượng Thiên Vũ.

Ngưng mắt nhìn nhau, thiên ngôn vạn ngữ.

Ánh trăng lưỡi liềm nhu hòa tỏa ra ánh sáng dịu dàng, khuôn mặt tuấn mỹ như kiệt tác hoàn mỹ nhất của Thượng Đế mang theo sự cưng chiều không gì sánh bằng chậm rãi tiến tới.

"Nha đầu, tặng cho ngươi."

Những đóa hoa xinh đẹp đưa đến trước mặt Phượng Thiên Vũ trước mặt, âm thanh từ tín ngập tràn, nhiễm lên thêm vài phần cảm xúc thú vị, nhẹ vô cùng, cực nhu hòa, khiến cho lòng người càng phát ra từng trận tê dại.

Phượng Thiên Vũ nhìn những bông hoa trong tay Đế Dạ Hiên, trong mắt lộ lên tia kinh ngạc, hai tay mảnh khảnh nhận đóa hoa, khóe mắt đều là sự vui vẻ: "Dạ Hiên, ngươi muốn thổ lộ với ta sao?"

"Thổ lộ là cái gì?"

Đế Dạ Hiên tò mò hỏi, ngôn ngữ của nha đầu thật khó hiểu nha!

"Chính là muốn nói ngươi thích ta!" Phượng Thiên Vũ nhẹ nhàng giải thích, nếu mà để cho tổng bộ đặc công nhìn thấy, bọn họ hẳn sẽ giật mình, kinh hãi hồn, trước mắt chính là nữ thần đặc công lạnh lùng bất cận nhân tình hay sao?

Đế Dạ Hiên sửng sốt nửa ngày, khuôn mặt luôn không cảm xúc nay lại hơi đỏ lên, muốn nói, có chút bá đạo khắc vào thực chất bên trong đấy, ví dụ như bây giờ Đế Dạ Hiên sẽ đem bá đạo này để diễn dịch cố gắng phát huy tác dụng tốt nhất.

"Ừ, vậy nha đầu có bằng lòng tiếp nhận ta không?"

Phượng Thiên Vũ không nghĩ tới sẽ bị hỏi ngược lại như vậy, không phải mấy người cổ đại đều rất rụt rè, cổ hủ hay sao?

Sao hắn lại trực tiếp như thế?

"Đế Dạ Hiên, thứ ta muốn chính là một đời một thế một đôi, ngươi có làm được không?"

Phượng Thiên Vũ nhíu lông mày, nhìn về phía nam tử cao ngạo kia, linh đồng tử bên trong ngập tràn sự nghiêm túc, người cổ đại đều không phải là rất ưa thích ba vợ bốn nàng hầu hay sao, nếu như vậy nàng không cần, vô luận là trước kia thế nào, về sau dù có thế nào nàng cũng sẽ không chấp nhận được, chỉ thuộc về nàng, chỉ có thể là của nàng.

Đế Dạ Hiên kinh ngạc, nếu như là người khác hắn liền nghĩ thật là quá to gan, nhưng nha đầu của hắn muốn một đời một thế một đôi hắn liền vui vẻ, tiến lên đem Phượng Thiên Vũ ôm vào trong ngực: "Nha đầu, một đời một thế một đôi cũng không đủ, ta muốn là đời đời kiếp kiếp."

Phượng Thiên Vũ rời khỏi ngực hắn, trên khuôn mặt lạnh lùng là sự cao ngạo không ai bì nổi: "Đế Dạ Hiên, nếu phản bội, ta và ngươi từ nay về sau vĩnh viễn không bao giờ gặp lại."

Vĩnh viễn sẽ không gặp nhau!

Đế Dạ Hiên nhìn chăm chú vào mắt nàng, hắn làm sao có thể vĩnh viễn không gặp nàng: "Nha đầu, vĩnh viễn sẽ không."

Phượng Thiên Vũ nghe vậy, nhón chân lên, hôn lên môi Đế Dạ Hiên, lửa nóng nhanh chóng dâng lên.

Đế Dạ Hiên sững sờ, ngay sau đó lập tức phản công.

Trằn trọc, miên man, say mê.

Lửa nóng điên cuồng dâng lên.

Thật lâu sau đó, rời môi, ổn định lại hơi thở.

“Chàng là nam nhân của ta." Phượng Thiên Vũ nhìn Đế Dạ Hiên mị hoặc đến cực điểm, thò tay nắm lấy tay hắn, giống như là đang cầm một bảo vật quý hiếm chỉ dành riêng cho nàng, chỉ là của nàng.

Đế Dạ Hiên mỉm cười ôn nhu, môi mỏng nhẹ nhàng nỉ non bên tai nàng: "Ừ, ta là của nàng, vĩnh viễn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.