Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 115: Địa Cung (2)



Cùng lúc đó, Mạc Túc tinh tường nghe thấy được tiếng nói chuyện và tiếng bước chân hỗn loạn từ bên ngoài truyền vào, hẳn là những đội ngũ còn lại đã phát giác động tĩnh, hơn nữa nhanh chóng đuổi tới.

Mạc Túc híp mắt quan sát mười hai con đường phân nhánh trước mặt, chúng nó đồng dạng tối om như mực, ngay cả kích thước và vị trí từng viên đá cũng giống hệt nhau như đúc, căn bản không thể phân biệt được đường nào là bất đồng.

Quan trọng là, điểm cuối của mười hai con đường này, là cùng dẫn về một chỗ, hay là không liên quan nhau?

Trong khi Mạc Túc còn đang do dự không biết nên chọn cái nào, thì đội ngũ của Tang Dã và Cầm Thiên Doanh đã nhất trí đi vào con đường thứ nhất, theo sự giải thích của Tôn lão thì mười hai con đường tương ứng với ba lần hợp lại của Sinh, Lão, Bệnh, Tử. Nói cách khác, chỉ có ba cửa là Sinh môn an toàn, các con đường còn lại như thế nào thì không thể biết được.

Mạc Túc cảm thấy cách giải thích của Tôn lão kì thật rất hoang đường, hơn nữa lại không có căn cứ, sao cứ nhất thiết phải là Sinh - Lão - Bệnh - Tử, mà không phải là mười hai địa chi chứ?

Mười hai cánh cửa, tương đương với mười hai con giáp, có thể hợp lý nhiều hơn.

Bất quá, Mạc Túc lại không có ra tiếng phản bác, trơ mắt nhìn đội ngũ mười người biến mất sau hành lang tối tăm.

Nàng hít sâu một hơi, âm thầm tính toán, theo tinh lịch của Huyền Nguyệt đại lục, thì nguyên chủ năm nay vừa tròn hai mươi mốt tuổi, nói vậy thì năm nguyên chủ sinh ra, là năm Mão. Mà trong tử vi cát hung, tam hợp của Mão là Hợi - Mão - Mùi. Như vậy, Mão tương ứng với con đường thứ tư, Mùi tương ứng với con đường thứ tám, mà Hợi là con đường thứ mười hai.

Thật không vừa khéo, nếu tính theo quan niệm của Tôn lão, thì cả ba đường này, đều là Tử môn.

Mạc Túc trong lúc nhất thời không biết nên cảm thán nguyên chủ vận số xui xẻo đến thế là cùng.

Nhưng cuối cùng, Mạc Túc vẫn tin vào trực giác của chính mình, không chút do dự mà vọt vào con đường thứ mười hai.

Sau khi Mạc Túc đi rồi, thì lục tục lại có người tiến vào Địa Cung, mọi người ở đây đều là một phương thế lực, hơn nữa sớm có chuẩn bị, trong đội ngũ đồng thời có một đến hai cái am hiểu trận pháp và bát quái huyền học.

Cũng không biết là trùng hợp vẫn là cố ý an bài, mười chi đội ngũ vậy mà đồng thời ăn ý tránh đi ba con đường mà bọn họ cho là hung hiểm vạn phần.

Đương nhiên, nếu có một vài người không muốn đi cùng đội ngũ mà độc lập hành hiệp, tự chủ tìm kiếm cơ duyên của chính mình, vào nhầm ba con đường kia, thì cũng là số ít không đáng giá nhắc tới.

Đương nhiên, lúc này đây cạnh tranh cũng càng thêm kịch liệt, những đội ngũ nào đi cùng một con đường, một khi gặp phải bảo vật hợp mắt, đó là đánh đến ngươi chết ta sống.

Hơn nữa chủ nhân của Địa Cung còn am hiểu cơ quan thuật, có thể nói cơ quan không chỗ không ở, chỉ có ngươi không thể tưởng được, mà nó tùy thời xuất hiện đánh cho ngươi không thể lường trước mà phản kháng.

Có một số đội ngũ đã trước tiên phát hiện, cơ quan nhìn hiểm hóc, nhưng lực sát thương lại không tính cao, có lẽ chủ nhân Địa Cung không muốn mưu đoạt tánh mạng của mọi người, mà chỉ ngầm uy hiếp, làm người thấy khó mà lui thôi.

Bất quá, trước dụ hoặc của ích lợi, không ai có đủ tỉnh táo để từ bỏ.

Tòa Địa Cung quanh thân bỏ phế không người thăm hỏi, nay đột nhiên có sự xâm nhập của nhiều người mà trở nên chướng khí mù mịt lên.

Mà Mạc Túc sau một hồi chạy đường dài, trảm năm ải, chém sáu tướng thì rốt cuộc cũng bắt gặp một đạo cửa đá đầu tiên.

Mặt trên cửa đá điêu khắc hoa văn kì bí, hơn nữa làm Mạc Túc càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, nhưng lại nhận không ra.

Nàng không khỏi đưa mắt quan sát kĩ hơn, bất chợt thấy một chỗ khuyết rất nhỏ ở giữa trung tâm cửa đá, nơi đó có một lỗ nhỏ hình xoắn ốc. Mạc Túc trong lòng vừa động, bàn tay xoay chuyển, đem một khối thạch ốc cướp từ trong tay Nguyệt Ảnh Vệ tra vào cửa đá.

Cạch!

Thạch ốc xoay tròn theo bánh răng, lích xích chạy vào trung tâm cửa đá, hoàn toàn trùng khớp.

Ánh mắt của Mạc Túc không khỏi sáng lên.

Hoa văn nới trung tâm cửa đá một thoáng vặn vẹo, tựa như mở ra một đôi mắt, xuyên thấu qua dài dòng năm tháng, nhìn chằm chằm Mạc Túc.

Đột nhiên, một giọng nói bất phân nam nữ, lạnh lẽo như một cỗ máy móc cất lên:

[Chìa khóa trùng khớp, để hoàn toàn mở ra không gian sau cánh cửa, yêu cầu trả lời một câu hỏi, các hạ có tiếp thu hay không?]

Mạc Túc giật mình sửng sốt, ánh mắt khẽ nheo lại, ý vị thâm trường nhìn “con mắt” nơi cửa đá. Giờ này khắc này, nàng suýt chút nữa cho rằng chính mình lại trở về tinh tế thời đại.

Thanh âm bản khắc, lạnh lùng không cảm xúc này, không phải như là robot hay quang não thu nhỏ thì là cái gì?

Mạc Túc hít sâu một hơi, nỗ lực bình phục khiếp sợ trong lòng, lưng bất giác mà thẳng lên một chút, nàng cảm giác khóe miệng mình có chút cứng đờ mà nói ra năm chữ:

“Ta tiếp thu câu hỏi!”

Trên cửa đá, “con mắt” thập phần có nhân tính hóa mà xoay chuyển vài vòng, cũng không lâu lắm, nó lại phát ra tiếng:

[Tốt! Câu hỏi thứ nhất: Đế quốc là năm bao nhiêu phát hiện cũng cứu trợ tinh cầu Y-Z12?]

Mạc Túc chỉ cảm thấy trong đầu bất giác nổ tung, nàng không nghe lầm đi?

Tinh cầu Y-Z12?

Huyền Nguyệt đại lục cũng có tinh cầu cách gọi này?

Nàng cảm thấy bản thân trấn định nhiều năm như vậy, không có sự vật sự việc gì khiến cho nàng động dung. Ấy mà giờ này khắc này, nàng cảm thấy bàn tay của mình đang phát run.

Không phải sợ hãi, mà là kích động.

Nếu Huyền Nguyệt đại lục không có tinh cầu Y-Z12, thì chỉ có thể là...

Sự kiện oanh động một thời của tinh tế, trở thành một việc làm đúng đắn và vĩ đại nhất của Đế Quốc, được người người kính ngưỡng, hằng ngày đều có tivi truyền phát tin tức, với mục đích không làm ai có thể vĩnh viễn quên được một ngày này.

Tinh cầu Y-Z12, bị Trùng tộc bá chiếm, nô dịch trăm năm, cả triệu nhân loại bị luân hãm làm nô lệ mà không người hay biết. Khi ấy, có một chi quân đoàn làm nhiệm vụ vô tình rớt xuống nơi đây, phát hiện khốn cảnh và kịp thời truyền ra tín hiệu cầu cứu. Đế Quốc liền phái ra hàng trăm quân đoàn, đánh đuổi Trùng tộc, giải thoát gông cùm xiềng xích, đoạt lại tinh cầu chủ quyền.

Sự việc này khi xảy ra, cách Mạc Túc sinh ra đã đi qua vài năm, tuy rằng không có chân chính tham dự, nhưng mỗi lần từ trên ti vi nhìn đến vẫn kích khởi nhiệt huyết trong lòng nàng, âm thầm thề phải càng cường đại để có thể bảo vệ con dân Đế Quốc.

Mạc Túc một bên hồi tưởng, trong lòng ngũ vị tạp trần, nghi hoặc tràn lan, nàng không nghĩ tới, chính mình ở đất khách quê người bảy năm, vậy mà còn nghe được sự tích vang dội của thời đại kia.

Nên không phải nàng trúng bẫy rập của người nào, cho nên sinh ra ảo giác đi?

[Tích! Tích! Tích! Câu hỏi đã phát ra, các hạ chỉ có ba mươi giây để trả lời, nếu sau thời gian qui định mà các hạ không trả lời, ta sẽ tự động cho rằng bỏ quyền, thạch ốc chìa khóa mất đi hiệu lực, đồ vật mặt sau không gian chú định cùng ngài vô duyên.]

Âm thanh máy móc lạnh băng lại vang lên, kịp thời làm Mạc Túc thức tỉnh, nàng phức tạp nhìn “con mắt” trên cửa đá, không quá xác định nói:

“Đợi chút! Tinh cầu Y-Z12 được cứu trợ vào năm 927, kỷ nguyên thứ sáu.”

Mạc Túc mang theo một tia thấp thỏm, một tia chờ đợi trả lời, kì thật nàng có chút tò mò lai lịch đồ vật phía sau cánh cửa.

Liệu có phải Mạc lão đầu đã từng đến đây?

Mặt khác, đồng loạt mười hai con đường khác nhau, cũng cùng lúc hiện ra một mặt cửa đá, giống nhau câu hỏi. Chỉ khác ở chỗ, vị trí cửa đá là xuất kì bất ý.

Hai chi đội ngũ vốn đang đánh nhau đỏ cả mắt, đột nhiên thình lình xuất hiện một khối cửa đá chặn ngang ở giữa, suýt chút nữa thì đem người đè bẹp thành bánh nhân thịt.

Một chỗ khác, một đội ngũ đang cắn răng cùng một đoàn bò cạp độc giằng co, ai biết cửa đá từ trên không giáng xuống, trực tiếp cắm xuyên qua bụng của bò cạp độc, máu văng tứ tung, huyết tinh tàn nhẫn. Có lẽ nó chính là sinh vật bi thôi nhất hiện tại, cho dù là chết cũng không biết mình chết như thế nào.

Cảnh tượng kỳ quái diễn ra khắp nơi, mọi người cho dù đánh nhau hay đang tìm tòi bảo vật, đều bị bắt buộc phải dừng tay, trực diện cửa đá.

Mà sau khi câu hỏi được đọc ra, người của mười chi đội ngũ, không ngoại lệ mà đều sắc mặt mộng bức, cắn răng phun tào:

“Gì? Câu hỏi này là ngoạn ý gì? Vì sao rõ ràng mỗi chữ ta đều hiểu, nhưng chúng nó gộp lại ta cảm thấy như quỷ vẽ bùa vậy?”

“Chẳng lẽ đây là trò đùa dai của chủ nhân Địa Cung!?”

“Tinh cầu Y-Z12 là tên một con yêu thú chưa được phát hiện sao? Hay là một loại thảo dược cường đại nào đó.”

Một đám nắm tóc suy tư, suýt chút thì bị liên tiếp vấn đề làm cho đầu muốn trọc.

“Quản nó là cái gì đâu? Một nắm đấm oanh nát thì tốt rồi. Mặt sau cánh cửa khẳng định chất chứa thứ tốt.” Cũng có người tính tình táo bạo, nhất thời không chịu nổi kiên nhẫn, một quyền oanh hướng cửa đá.

Kết quả là, “con mắt” trên cửa đá không phải để trưng mà thôi, nó nhìn thấy động tác của người kia, dưới cánh cửa mọc lên hai cái cẳng chân “lạch cạch” hướng nơi khác di dời.

Mọi đám chưa hiểu việc đời được một phen nghẹn họng nhìn trân trối.

Không nhìn nhầm, cửa đá thứ này có chân, thậm chí còn có cánh bay lên trời, giảo hoạt như hồ, bắt không được nó, đánh chỉ tổ đau tay mà thôi.

(Tác giả: nữ chủ không hề tự phụ, không phải nàng không tin giải thích của Tôn lão, mà nàng chỉ làm theo ý nghĩ của mình. Mà điều đó cũng trùng khớp với chủ nhân của Địa Cung. Cho nên, cả ba con đường nhìn như hung hiểm nhất, kì thật đều là ý của chủ nhân Địa Cung cố tình để lại cho nàng. Bởi vì người này cực kì hiểu tính tình của nữ chủ. Mọi người đã đoán ra là ai chưa?)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.