Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 17: Trị Liệu (1)



Tờ mờ vừa sớm, Mạc Túc đã dừng lại tu luyện, thu thập sở hữu đồ vật, mà nàng cũng không có đồ vật bàng thân gì nhiều, tất cả đều được đặt gọn ghẽ ở trong nhẫn không gian. Sau đó nàng mới đánh thức hai đứa nhỏ.

Tiểu hài tử còn đang ngủ, nhưng khi nghe tiếng kêu của nàng thì nhanh chóng bật người ngồi dậy, ánh mắt từ từ thanh minh lên, không có chút gì gọi là lười biếng hay muốn ngủ thêm chút nữa giống như những đứa trẻ khác. Sau đó, bọn họ phóng cái vèo vào nhà vệ sinh để rửa mặt và thay quần áo. Động tác thuần thục đến mức dường như đã khắc vào bản năng.

Mạc Túc ngồi ở trên giường dõi theo nhìn, khóe miệng hơi giương lên một cách tự hào.

Nếu còn ở tinh tế, thì hai đứa con của nàng chắc chắn sẽ làm cho đám lão già khó tính ở trường quân đội mừng đến phát khóc.

Biểu hiện kỷ luật như vậy, thật không chê vào đâu được.

Mười lăm phút sau hai đứa nhỏ hoàn tất vệ sinh cá nhân, Mạc Túc vì Mạc Vân Long chải tóc, đánh một cái thắt bím cho Mạc Du Hồng.

Không lát sau, một đôi tiên đồng ngọc nữ ra tới.

Mạc Túc nhìn thành quả của chính mình, khẽ mỉm cười.

Những thứ này nàng trước kia là dốt đặc cán mai, có được biểu hiện như bây giờ, thật phải cảm ơn những tri thức trong [Diễm Châu].

Nàng nắm tay của hai đứa nhỏ chậm rãi xuống lầu, từ xa đã thấy được Đông Phương Hạo Hiên ngồi ở cái bàn chính giữa, bên cạnh có hai vị lão giả đầu tóc hoa râm, dáng vẻ phong trần mệt mỏi. Hẳn là suốt đêm không ngừng nghỉ chạy tới nơi này. Còn lão giả Tùng bá kia, cũng không biết là đi đâu rồi.

Cùng lúc đó, Mạc Nhất cũng từ ngoài cửa trở về, sau đó chạy lại đây, thì thầm bên tai nàng một số chuyện.

Mạc Túc khẽ gật đầu.

Mà Đông Phương Hạo Hiên thấy Mạc Nhất vượt qua mình đi hướng thang lầu thì cũng đưa mắt nhìn sang.

Hai tầm mắt khẽ đụng chạm, Mạc Túc vừa lúc bắt kịp tia ôn nhu tình tố nảy sinh trong đôi mắt của người đối diện.

Nàng khẽ nhíu mày, đôi mắt lại gợn sóng bất kinh. Tất cả mọi người đều nói nàng là cái vô tâm đầu gỗ, không hiểu phong tình. Nhưng khi đối diện người có bất kì cảm xúc để lộ ra, nàng đều biết, hơn nữa hiểu rõ trong lòng. Chỉ là xưa nay độc lai độc vãng thói quen, tâm tính sắt đá, hơn nữa hiện tại lại có hài tử. Ai sẽ đi thích nàng người này?

“Mạc cô nương!” Đông Phương Hạo Hiên khẽ giật mình, vội vã thối lui tình tố trong đáy mắt, nho nhã lễ độ cười.

Mạc Túc hơi gật đầu, ánh mắt lướt qua hai vị lão giả, vừa hỏi cũng là vừa khẳng định:

“Hai vị trưởng lão vừa mới đến đấy à! Nếu dược liệu đủ rồi thì hai vị tranh thủ nghỉ ngơi đi, nửa canh giờ sau ta sẽ cho Đông Phương công tử trị liệu!”

Mà Tam trưởng lão thì tức khắc nhíu mày, nghi hoặc hỏi:

“Thiếu chủ, nàng là?”

Đông Phương Hạo Hiên khẽ nhìn qua Nhị trưởng lão sắc mặt đông lạnh ngồi ở bên cạnh, từ lúc đến đây không nói lời nào, cũng không cho hắn sắc mặt tốt, hắn thở dài nói:

“Tam trưởng lão, đây là Mạc cô nương, ở Lạc Nhật sơn mạch từng cứu qua ta mấy lần, hơn nữa nhìn ra tình huống của ta là trúng độc mà không phải bị bệnh nan y. Ta tin tưởng, Mạc cô nương có thể trị hết độc trong cơ thể ta.”

Đúng lúc này, Nhị trưởng lão đột nhiên đập bàn đứng lên, sắc mặt tức giận chỉ vào Đông Phương Hạo Hiên rồi thở hổn hển:

“Thật là hồ nháo! Đông Phương Hạo Hiên, ta nể tình gia chủ mới lặn lội đường xa mang dược liệu đến đây. Bây giờ ngươi lại cho ta chứng kiến cái gì, trò hề của các ngươi à? Nghĩ làm sao, một người nữ nhân đã hai con không ở nhà chăm sóc trượng phu. Chạy ra ngoài tham gia náo nhiệt cái gì? Chỉ bằng nàng mà có thể trị cho ngươi? Đông Phương Hạo Hiên, ta thật sự quá thất vọng rồi.”

Nhị trưởng lão âm thầm quan sát Mạc Túc, nên biết hai đứa nhóc bên người có thể là con của nàng. Hơn nữa nhìn dung mạo nàng còn chưa tới hai mươi lăm. Luyện dược sư chưa tới hai mươi lăm tuổi, nói ra ai tin? Bởi vậy hắn mới cho rằng Đông Phương Hạo Hiên là hồ nháo, nhất thời tức giận đến danh từ “thiếu chủ” cũng không muốn kêu.

Mà Đông Phương Hạo Hiên nghe lời nói của lão giả thì sắc mặt sa sầm xuống, nắm tay nắm chặt, trừng mắt phản bác:

“Nhị trưởng lão! Ta nể người từng chăm sóc qua mẫu thân, nên gọi người một tiếng Nhị trưởng lão, nhưng lời này của ngài quá nặng nề rồi. Chúng ta không có làm trò cười gì ở đây cả, ta có thể đem mạng mình ra đùa sao?”

“Hừ! Ngươi cùng mẹ ngươi, quả thực là một cái đức hạnh, cố chấp cứng đầu, ai nói cũng không nghe. Mặc kệ ngươi muốn làm gì thì làm, lão phu đi trước. Sau này sự tình của các ngươi, cho dù là gia chủ có khẩn cầu, lão phu cũng nhất định không nhúng tay.” Nhị trưởng lão phất tay đứng lên, tức giận quá đỗi mà dự định quay ra cửa đi về.

“Lão Nhị, ngươi từ từ, đừng nóng! Thiếu chủ... ai da ngươi cũng thật là! Mỗi người nói ít một câu không được sao! Lâu ngày không gặp, vừa gặp đã cãi vã. Có còn yên ổn giải quyết vấn đề được nữa không đây!” Tam trưởng lão thấy tình hình không đúng, gấp đến đầy đầu mồ hôi, trưng ra mặt già đi giảng hòa.

Mẹ kiếp, số hắn cũng là khổ bức, sao cứ phải dính đến những người này?

Lão Nhị nghe hắn khuyên giải, do dự một hồi mới ngồi trở lại, nhưng lại hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn mặt của Đông Phương Hạo Hiên.

Mà Đông Phương Hạo Hiên cũng khó chịu, không thèm quan tâm tới hắn.

Tam trưởng lão nhìn một già một trẻ hai người này, chỉ cảm thấy nhức đầu không thôi. Vì vậy hắn chỉ có thể nhìn về phía bốn người Mạc Túc lúc này đang tựa tay vịn cầu thang xem diễn. Hắn ho khan một chút, thần thái trở nên nghiêm nghị hỏi:

“Khụ! Ngươi là Mạc cô nương đi? Ngươi cũng biết, thiếu chủ nhà ta thân phận bất phàm, mặc dù mấy năm nay vì dưỡng bệnh mà phải đi thôn trang hẻo lánh. Nhưng gia chủ tuyệt đối sẽ không làm hắn xảy ra chuyện. Chúng ta không biết ngươi dùng phương thức gì mà dám khẳng định thiếu chủ trúng độc. Nhưng chuyện đã đến nước này, chúng ta cũng không thể làm gì khác hơn là chấp nhận. Nếu cô nương có thể trị hết bệnh tình cho thiếu chủ, Đông Phương gia chúng ta đó là ngàn ân vạn tạ. Nhưng nếu ngươi có mưu đồ khác, vậy thì đừng trách chúng ta không giảng nghĩa khí.” Tam trưởng lão nói lời này, ngầm thừa nhận để cho Mạc Túc chữa trị, nhưng cũng là uy hiếp. Nếu nàng trị không khỏi cho Đông Phương Hạo Hiên, thì phải chịu đựng lửa giận của Đông Phương gia bọn họ.

Mạc Túc khoanh tay vòng ngực, nhìn Tam trưởng lão khẩn trương, Nhị trưởng lão giận dỗi như con nít, Đông Phương Hạo Hiên thì lo lắng phụng phịu, nàng bỗng chốc bật cười:

“Hai vị trưởng lão đường xa đến đây, dọc đường cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa danh vọng của Đông Phương gia lớn như thế, ta nào dám giở trò gì. Đợi lát nữa khi ta trị cho Đông Phương công tử xong rồi, hai vị sẽ không thất vọng đâu!” Mạc Túc nhún vai, ý vị thâm trường nói.

“Hừ! Tốt nhất là theo lời nói của ngươi như vậy! Nếu không...” Nhị trưởng lão xoắn xuýt nửa ngày, mới không tình nguyện lên tiếng, nhưng giọng điệu không phải rất tốt.

Tam trưởng lão thở phào một hơi, chỉ sợ lão già này chết sống không chịu muốn bỏ về, đến lúc ấy hắn cũng khó xử.

Mạc Túc híp mắt, nói với Mạc Nhất bên cạnh:

“A Nhất, ngươi đem những cái dược liệu đó lên phòng ta đi, chuẩn bị sẵn thau tắm, nước thuốc và một số dụng cụ cần thiết!”

“Vâng! Chủ tử!” Mạc Nhất đáp một tiếng, rồi đi ra bên ngoài xử lý đám dược liệu kia. Có hai trưởng lão đồng ý, đám hộ vệ kia mắt điếc tai ngơ không có ngăn cản.

Mạc Nhất thuận lợi thu hồi một xe dược liệu vào nhẫn trữ vật, đương nhiên nhẫn trữ vật của hắn khác với vòng trữ vật của nơi này, do Mạc Túc tư nhân định chế, có thể giữ lại dược lực khiến chúng không bị xói mòn trong vòng một tuần.

Có số dược liệu này, có thể đổi hồi vô số đan dược và nước thuốc.

Mạc Nhất vừa thu thập, vừa nghĩ cách xử lý bọn chúng. Những việc này hắn đã làm quen, căn bản không cần Mạc Túc phải nhọc lòng căn dặn.

Mà trong khách điếm, Mạc Túc sau khi phân phó Mạc Nhất xong thì mỉm cười nói với hai lão giả, lời nói tràn đầy thâm ý:

“Hai vị trưởng lão, trong quá trình trị liệu, kiêng kị nhất chính là bị làm phiền, cho dù là ai cũng không được bước tới gần phòng ta nửa bước. Ta nghe được tiếng động, sẽ phân tâm. Mong rằng hai vị trưởng lão hỗ trợ hộ pháp, đừng để một con ruồi nào bay lọt qua khe cửa.”

Nhị trưởng lão hầm hừ phất tay, ánh mắt chợt lóe qua một tia ghét bỏ:

“Nữ nhân chính là vô nghĩa thật nhiều. Ngươi yên tâm, có hai người bọn ta ở đây, không ai có thể làm phiền đến ngươi!”

Mạc Túc chỉ cười nhẹ không nói, hai tay vỗ đầu của hai đứa nhỏ, Mạc Vân Long và Mạc Du Hồng rất nhu thuận đứng ở bên cạnh nàng, chăm chú lắng nghe người lớn hành sự.

Chỉ có Mạc Túc biết, nữ nhi lúc này trong lòng khẳng định là hưng phấn kích động đến điên rồi.

Mạc Vân Long ngó qua Đông Phương Hạo Hiên, lại nhìn muội muội, ánh mắt không khỏi hâm mộ.

Độc hệ dị năng gì đó thật tốt, chỉ cần có độc hút là có thể tăng lên năng lượng.

Mà dị năng của hắn...

Đi đâu tìm đồ có điện chơi nha!?

Mạc Túc phảng phất biết được ý đồ của hắn, đưa tay búng vào trán của hắn một cái thật mạnh để cảnh cáo. Truyền âm cho hắn.

“Đừng lại đánh huyền mạch chủ ý, đó là căn cơ của Viêm Tinh Thành. Hơn nữa cảnh giới hiện tại của ngươi cũng hấp thu không được. Đợi hôm nào có mưa gió sấm sét, mẫu thân dùng cây tích điện chứa một chút cho ngươi hấp thu. Mặt khác cũng sẽ đi tìm đồ chơi cho ngươi tăng lên lực lượng. Dục tốc bất đạt, gấp cũng không được!”

Mạc Vân Long phụng phịu khuôn mặt, ũ rũ không thôi. Hắn là không gấp, nhưng mắt thấy muội muội sắp phải vượt qua mình, hắn làm sao có thể không gấp.

Chờ trời mưa mới có sấm sét, nửa năm rồi... làm gì có một giọt nào!?

Vì cái gì cho hắn dị năng... là lôi điện?

Mạc Túc vừa nhìn biểu cảm của hắn, liền biết tiểu tử này đang nghĩ cái gì, trong lòng tức giận cùng buồn cười.

Tiểu tử này... đợi đến khi dị năng trưởng thành, hắn sẽ biết được lôi hệ dị năng là khủng bố cỡ nào.

Có biết bao nhiêu người muốn cũng không được.

Không gian, thời gian, tử vong, sinh mệnh.

Ngoài bốn loại dị năng đặc thù phía trên, thì lôi hệ chính là đứng đầu trên tất cả.

Mắt thấy thời gian nửa canh giờ trôi qua, Mạc Túc sau khi cho hai đứa nhỏ ăn sáng xong thì đứng lên, nói:

“Đông Phương công tử, đi theo ta đi!”

“Được!” Đông Phương Hạo Hiên vội vã đứng lên, tâm tình có chút kích động.

Mắt thấy hai lớn hai nhỏ cùng đi lên lầu, Nhị trưởng lão nhịn không được ra tiếng:

“Khoan đã!”

Trong khi Đông Phương Hạo Hiên nhíu mày thì Mạc Túc nhướng mắt hỏi:

“Nhị trưởng lão còn có việc gì sao?”

“Ngươi đi trị bệnh, dắt hai đứa nhóc con theo làm cái gì?” Nhị trưởng lão nhìn hai đứa nhóc con, mạc danh cảm thấy có chút ngứa mắt.

Mạc Túc cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ, phát hiện bọn họ đang trừng mắt với Nhị trưởng lão, nàng khều vai bọn họ, cười nói:

“Không sao, bọn nhỏ có thể hỗ trợ!”

Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão: “...” Hai đứa nít quỷ thì có thể hỗ trợ cái gì? Đùa à?

Hai người vốn còn muốn nói gì, khi quay đầu lại, trên thang lầu đâu còn có ai.

Nhị trưởng lão buồn bực, trong lòng lại cười lạnh:

“Để xem, nữ nhân này có thể chơi ra cái gì đa dạng!”

Mà Tam trưởng lại nhớ đến lời của Mạc Túc, đã ra lệnh cho hộ vệ phong tỏa giới nghiêm, tạm thời mua đứt tòa khách điếm này, không nhận khách vãng lai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.