Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 172: Độc Nhất Phụ Nhân Tâm





Một tòa nhà độc lập ở hướng tây cách đại sảnh của Tinh Huyền học viện khoảng trăm mét, lúc này tuy rằng đã là trời tối, nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng, trong phòng vang lên từng tiếng "loảng xoảng" "leng keng" liên hồi, vô số thị nữ đứng ngoài cửa trơ mắt nhìn thấy những vật thể bay lên không trung, va đập vào tường rồi xé nát thành mảnh nhỏ, sắc mặt bọn họ tái nhợt, đôi chân phát run nhưng không dám phát ra tiếng động, sợ gây chú ý và bị người phía trong giận chó đánh mèo lên người mình.
Thấp thoáng từ trong bóng đêm đi tới một người, hắn chắp tay sau lưng, tư thái tản mạn tới gần, môi mỏng nhấp chặt, thần sắc căng thẳng.
"Lục công tử!
Mấy thị nữ thấy người tới là ai, sôi nổi cúi đầu hành lễ, giọng điệu tôn kính.
"Các ngươi lui ra đi!" Lục Nghị phất tay bảo bọn họ lui xuống, còn mình thì đẩy cửa vào.
Bất chợt một chậu hoa tạp chính diện về phía mặt của hắn, may mà hắn phản ứng nhanh kịp thời nghiêng đầu né tránh, nếu không mặt của hắn khẳng định đã nở hoa rồi.
Một bóng người tóc tai rũ rượi, cặp mắt đỏ ngầu xuất hiện trước mặt, dọa Lục Nghị suýt chút thì nhảy dựng.
Phải ngây ra một lúc mới nghĩ tới người trước mặt là sư muội của hắn.

Hít một hơi thật sâu, cố nén sự ghét bỏ trong lòng, hắn cất tiếng nói, âm thanh ôn nhu cực kỳ:
"Loan nhi! Muội đã bỏ ăn nửa ngày rồi, hà tất phải tự tra tấn mình thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ này chứ!?"
Nguyệt Thanh Loan loạng choạng xé rách giấy tuyên thành, ánh mắt áp lực phẫn hận và vô vàn ủy khuất, ngón tay đè nặng bút lông viết ra mấy chữ, phảng phất như để phát tiết:
"Sư huynh! Ta không cam lòng! Ta muốn giết chết bọn họ!!!"
Viết xong, Nguyệt Thanh Loan dùng cặp mắt hằn đầy tơ máu nhìn Lục Nghị, muốn thét chói tai bày tỏ, nhưng từ ngữ thông qua đầu lưỡi không hoàn chỉnh, chỉ có thể biến thành những âm vần "a a...!ô ô" nghẹn ngào như hài tử chập chững tập nói.
Ánh mắt Lục Nghị âm trầm như mực nước, thoáng lẫn trong đó là sát khí nùng liệt, hắn kéo Nguyệt Thanh Loan ngồi xuống ghế dựa, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ta đến tìm muội cũng là vì chuyện này.

Bọn họ cướp đoạt yêu thú của chúng ta, còn hại sư muội cửa mất nhà tan.

Mối thù này, chúng ta nhất định phải báo.


Sư muội, muội xem...!lúc chiều ta trở về phòng ở, phát hiện có người gửi cho ta cái này!"
Nói đoạn, Lục Nghị móc từ ngực áo ra một phong thư và một lọ thuốc.
Nguyệt Thanh Loan xé mở phong thư đọc vội, sau đó cười điên dại, cười ra cả nước mắt, liên tục chụp bàn mà viết chữ:
"Tốt! Thật tốt quá! Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu.

Ha ha ha! Ta liền biết, nữ nhân như Mạc Túc, sao có thể không gây thù chuốc oán cho được! Kế hoạch này được, ta muốn nàng cùng hai đứa con hoang của nàng đều chết không có chỗ chôn! Ha ha ha!
Lục Nghị nắm chặt chai thuốc, nhất thời có chút lưỡng lự mà nói:
"Nhưng sư muội ngươi có từng nghĩ tới, nếu chúng ta đáp ứng hợp tác với người này, thì chẳng khác nào phản bội lại học viện.

Dù sao thì sư phụ dạy dỗ chúng ta nhiều năm như vậy...!mà đối phương là ai chúng ta còn không biết được."
Sắc mặt Nguyệt Thanh Loan vặn vẹo trong chớp mắt, hận ý tràn đầy viết xuống mấy chữ:
"Sư huynh! Ngươi thấy rõ ràng bọn họ là đối xử với chúng ta như thế nào sao? Chúng ta nếu không phản kháng, sớm muộn gì cũng bị bọn họ ép chết.

Có cái gì cùng lắm thì, bất quá thì chúng ta mang theo sư phụ cao chạy xa bay.

Huống chi, người thần bí còn nói sẽ thay sư huynh diệt trừ mối họa trong lòng, sư huynh chẳng lẽ không động tâm sao? Trơ mắt nhìn tiểu tử kia hưởng thụ hết thảy, thuận lý thành chương lên ngôi cửu ngũ, ngươi cam lòng sao!?"
Lục Nghị buộc chặt nắm tay, sắc mặt biến ảo khó lường, cuối cùng biến thành tàn nhẫn quyết tuyệt, lạnh lùng nói:
"Sư muội yên tâm, ta biết nên làm như thế nào.

Ta đi chuẩn bị.

Muội ngủ sớm đi."
Lục Nghị rời đi, Nguyệt Thanh Loan dùng huyền lực chấn vỡ phong thư trong tay, tươi cười âm hiểm buộc lại tóc dài, vào trong thay y phục dạ hành, vọt vào trong bóng đêm, ánh mắt thoáng hiện lên một tia thị huyết điên cuồng.
Người bí ẩn chỉ yêu cầu bọn họ phối hợp sửa lại bản đồ thi đấu để người đó thực thi kế hoạch.

Nhưng nàng muốn Mạc Túc, hai đứa con hoang, người dã nam nhân kia và cả học viện Tinh Huyền cùng lúc hủy diệt đi.
Mạc Túc hại nàng nước mất nhà tan, chỉ rơi vào tay người kia như thế nào đủ để phát tiết sự phẫn nộ của nàng.
May mà trước khi trở về Thiên Nguyệt Hoàng Triều, nàng phát hiện một thứ thú vị chưa kịp lấy đi, một thứ đủ để đem tất cả mọi người chôn cùng.
Mà ở nơi nào đó, Mộ Linh Khê thảnh thơi ngồi trên ghế xích đu uống trà ngắm hoa, cả tòa biệt viện trồng đầy hoa bách hợp, đỏ rực đến mê người, nhưng cũng chí mạng nguy hiểm không kém.
Mộ Linh Khê mặc váy tím dài tới mắt cá chân, vạt áo lấp lánh kim sa, trong đêm đen tỏa ra khí thế thần bí đến tận cùng.

Trong tay nàng vê lấy một bông hoa, hít sâu thưởng thức, phảng phất là nghĩ đến chuyện gì vui vẻ, nàng nheo mắt cười, cánh môi nhếch lên một đường cung sâu thẳm.
Một lúc sau, một thiếu nữ mặc váy hồng nhạt tiến vào, quỳ xuống đất hành lễ, cung kính nói:
"Thánh nữ!"
Mộ Linh Khê nhấc mí mắt nhìn thiếu nữ, môi mỏng hé mở, nhả khí như lan hỏi:
"Đã đem tin tức truyền cho Mộ Dung Âm chưa!?
Thiếu nữ quỳ trên mặt đất là tỳ nữ thân cận của Mộ Linh Khê - danh gọi Tả Lan, Tả Lan hơi ngập ngừng một lát, run run đáp:
"Dạ...!dạ rồi ạ!"
"Hắn nói như thế nào!?" Mộ Linh Khê một bên ngắt cánh hoa, một bên dửng dưng hỏi.

Tả Lan không dám ngẩng đầu, nhỏ giọng nói:
"Mộ Dung thiếu chủ nói, rất vui lòng vì thánh nữ làm việc."
Mộ Linh Khê cười khẽ một tiếng, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo cùng cực, hỏi Tả Lan:
"A Lan, chúng ta là chủ tớ nhiều năm, ta nhận thấy được sự không phục của ngươi.

Có thể nói cho ta nghe sao!?
Tả Lan nghe vậy, thân mình hơi run lên, ngập ngừng hồi lâu cũng không dám nói.
"A Lan! Ngươi biết sự kiên nhẫn của ta là có hạn nha!" Mộ Linh Khê bóp nát một mảnh cánh hoa rải xuống đất, cười như không cười nhìn thiếu nữ quỳ dưới đất.
Tả Lan chỉ thấy cả người lạnh lẽo, thở dốc một hồi, mới cắn môi nói:
"A Lan chỉ không hiểu, thánh nữ trước giờ chưa từng nhúng tay đến việc này.

A Lan biết người nhụ mộ Mặc Thần đại nhân.

Nhưng hai đứa nhỏ kia cũng là cốt nhục của hắn, không phải có câu yêu ai nên yêu cả đường đi sao? Vì sao người nhất định phải xuống tay với cả hài tử vô tội?"
Lãnh.
Không khí nhất thời bị bao phủ bởi một cỗ âm trầm quỷ dị, vô số tỳ nữ gục đầu, không dám ra tiếng, ngay cả hít thở cũng không dám cử động mạnh.
Mộ Linh Khê thong thả ung dung vò nát cánh hoa, nâng gót sen đến gần Tả Lan, từ trên cao nhìn xuống, Mộ Linh Khê dùng năm ngón tay sắc nhọn câu lấy cằm Tả Lan, ánh mắt thâm u như rắn độc, gằn từng chữ nói:
"Ngươi đang dạy ta làm việc!? Một tỳ nữ như ngươi, cũng xứng!
Dứt lời, Mộ Linh Khê dùng móng tay xẹt qua khuôn mặt Tả Lan, nơi đi qua hiện lên từng điều vết máu, cuối cùng còn chán ghét đạp Tả Lan ngã sóng xoài trên mặt đất.
Mộ Linh Khê lấy khăn lau tay, trào phúng nói:
"Đi báo cái tin mà thôi, mặt hoa da phấn, má đỏ môi son, đây là định câu dẫn ai? Hồ ly tinh không biết xấu hổ, còn dám can thiệp vào chuyện của ta.

Không biết sống chết!"
Sau đó, Mộ Linh Khê nhìn về phía thiếu nữ ăn mặc thanh y giản đơn đứng gục đầu ở một góc, ra lệnh nói:
"Thanh La, mang nàng đi xuống, hành hình năm mươi trượng, sau đó băm thịt uy cẩu."
"Vâ...!vâng!" Thanh La gục đầu đáp lời, giọng điệu hơi phát run.
Trời ơi, là ai nói tính tình của vị này thiện lương ôn hòa.

Tễ phá đầu vào được, mới phát hiện vị này âm tình bất định, chết lúc nào cũng không biết.
Người ta nói gần vua như gần cọp, nhưng vị này so cọp còn đáng sợ ngàn lần vạn lần.
Bảo các thị nữ đều lui xuống, sắc mặt của Mộ Linh Khê lúc này mới trở nên khó coi hơn bao giờ hết, móng tay sắc nhọn như vũ khí, liên tục cắt qua một dàn bách hợp vũ mị, khiến chúng nó rơi rớt tan tác, dập nát úa tàn.
Mộ Linh Khê phát tiết một hồi cũng không thể bình phục được phẫn nộ, đưa móng tay trước mặt ngắm nghía, âm u thì thầm vào bóng đêm:
"Yêu ai yêu cả đường đi...!buồn cười...!ta không có được thì ai cũng đừng mong sống yên ổn.

Nghiệt chủng sinh ra vốn đã sai trái, bị rút gân lột da, hút huyết trừu hồn...!thì cũng đâu có chuyện gì liên quan tới ta...!ha ha ha..."
(Tác giả: Lộ có đọc vài đoạn bình luận của một số độc giả, thì các bạn có nói là truyện ngày càng dài dòng lê thê.

Thực chất thì không phải do Lộ cố ý câu chương, mà tình tiết thúc đẩy, tâm lý nó vốn phải như vậy.

Lộ đã từng nói, bản đồ của truyện này rất lớn, có thể đến 2000 chương mới kết thúc, và hơn nữa Lộ không viết theo kiểu mì ăn liền, mà tập trung vào diễn biến, tâm lý của từng nhân vật.


Có thể các bạn thấy vài chương thi đấu vừa rồi của mấy đứa nhỏ không thú vị.

Nhưng nó lại là ý tưởng giúp hài tử giải phóng tâm lý, thực hiện ước nguyện được đến trường, được kết bằng hữu.

Là bước đệm cho quá trình trưởng thành của một đứa nhỏ nên có.

Lộ viết huyền huyễn nhưng Lộ cũng tôn trọng logic, cho nên có vài chỗ nhìn như sáo rỗng, một vài đoạn thoại nhìn như vô nghĩa, nhưng ẩn chứa trong đó rất nhiều điều.
Hồi xưa nhà Lộ rất khó khăn, nhưng mẹ Lộ chưa cho Lộ thiếu thốn điều gì, ngay cả đi học cũng bằng bạn bằng bè.

Trong khi đó có vài đứa bạn của Lộ đã đứt gánh việc học giữa chừng.

Ra đời sớm, bươn chải với cuộc sống, sớm mất đi vẻ thơ ngây mà một đứa nhỏ nên hưởng thụ.

Cho nên tuy là truyện, Lộ cũng hi vọng và đang nỗ lực thực hiện, biến nhân vật càng thêm chân thực, gần gũi với cuộc sống.

Các bạn thử nghĩ xem, hài tử mới 6 tuổi đã thông minh và lém lỉnh, ma ranh như vậy, nếu không kịp thời đưa vào môi trường tốt, thì có phải dễ trường oai lắm hay không?
Đừng đem tất cả hi vọng vào sự dạy dỗ từ cha mẹ, trên thực tế dựa gần cha mẹ quá cũng là một sự phụ thuộc và xiềng xích bó buộc.

Hài tử cũng nên có vòng xã hội của riêng mình, có một vài người bạn đủ tin tưởng để tâm sự những nỗi niềm khó nói.
Nói dài như vậy, thực ra Lộ không phải muốn bao biện gì nhiều.

Lộ cũng hiểu mà, có thể là mọi người đợi chương lâu quá, nên khi đọc được 1 chương không có nội dung hấp dẫn gì nhiều, nên mới sốt ruột mà nói như vậy.
Truyện gần ngàn chương, nội dung còn nhiều chưa kịp triển khai, Lộ cũng muốn nó nhanh kết thúc chứ, mà có nhiều thứ từ bên ngoài tác động vào khiến cho trì hoãn.

Nhưng Lộ sẽ cố gắng trau dồi, tiếp thu ý kiến từ mọi người để viết một cách tốt hơn nữa.
Con đường Lộ đi trước giờ đều cô độc, từ lúc ban đầu không có một người độc giả, thậm chí là bị chỉ trích thậm tệ, nhưng Lộ đều không từ bỏ, cặm cụi sửa lại từng câu từng chữ.

Cho đến hôm nay có được các độc giả đáng yêu chờ đợi từng chương như thế này, vậy Lộ càng sẽ không từ bỏ.

Mọi người cũng đừng có bỏ Lộ nha.
Hôm nay cảm xúc tuôn trào nên nói hơi nhiều, cảm ơn mọi người đã nghe Lộ lảm nhảm^^).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.