Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 38: Lôi Thú



Cùng lúc đó, một đoàn người rầm rộ di chuyển rất nhiều cái rương ở trên đường cái, xung quanh được bao bọc bởi vô số cận vệ mặc giáp phục cầm binh khí, bọn họ trầm mặc băng qua nhiều ngã tư đường, sau đó rốt cuộc dừng lại ở một tòa biệt phủ nguy nga tráng lệ ngay mặt đường.

Dinh thự cao chót vót, đình đài lầu các, núi giả hồ sen, không một thứ nào là không được làm bằng vàng ròng, càng hiển lộ sự xa xỉ và giàu có của chủ nhân nơi này.

Đoàn người dừng lại trước cửa, mà cận vệ ở bên trong dường như đã được chỉ thị trước nên nhanh chóng niềm nở tươi cười, thậm chí còn quát tháo hộ vệ trong nhà đi giúp đỡ nâng những cái gương kia.

“Các ngươi nhẹ tay một chút, đây đều là những vật xa xỉ mà quan lại triều thần mang đến để đón gió tẩy trần cho Tam công chúa, mừng ngài ấy xuất sư học đạo trở về. Chỉ cần hư hỏng một món thôi, ta sẽ cho các ngươi ăn không hết gói đem đi!”

“Mau chóng mang vào, đừng để người bên ngoài nhòm ngó!”

Hạ nhân chạy tới chạy lui nâng từng cái rương về phía nhà kho, mà thị vệ đội trưởng lại ở bên cạnh chỉ tay sai phái, cầm một bản danh sách nghiêm túc kiểm kê.

Đợi đến khi tất cả hạ nhân đã nâng rương vào trong, tên thị vệ kia mới hí ha hí hửng chạy đến một tòa đình viện, quỳ xuống báo cáo:

“Công chúa! Hôm nay các quan lại triều thần đều đưa lễ vật đến tặng cho ngài, nô tài đã sai người đem tất cả vào trong nhà kho, đây là bản danh sách vật phẩm và tên người tặng phẩm, mời công chúa xem qua.”

“Tiểu Mai, ngươi đi lấy cho ta xem!” Nữ tử mặc y phục hoa quý, đầu cài đầy trâm ngọc trân châu, thần sắc trên mặt lại kiêu ngạo, ra lệnh cho thị nữ ở bên cạnh.

Thị nữ gục đầu tuân lệnh, đi xuống vài bậc thềm, đem bản danh sách từ tay thị vệ cung kính đưa cho nữ tử.

Mà ở đối diện nữ tử lúc này, ngồi một người thanh niên trẻ tuổi, thân khoác trường bào màu tím, dung mạo khôi ngô tuấn tú, trên tay cầm một phen quạt xếp, híp mắt xòe quạt:

“Thật không nghĩ tới, địa vị của sư muội ở Thiên Nguyệt vậy mà cao như vậy, ngay cả triều thần đều phải lễ nhượng ba phần. Vậy ngôi vị nữ hoàng trong tương lai, có ai tranh được với muội đây?”

“Sư huynh nói đùa, muội thân là công chúa của một nước, bọn họ chỉ là nể mặt mẫu hoàng cung kính mà thôi. Động thái hôm nay, không cần nghĩ cũng biết, chính là muốn thông qua muội lấy lòng sư phụ, hi vọng muội nói tốt trước mặt mẫu hoàng mấy câu, cho con cái bọn họ một cơ hội thôi! Đánh bàn tính thật là tốt.” Nguyệt Thanh Loan bĩu môi, kiêu ngạo đắc ý nói.

Thanh niên đã quá hiểu rõ tính cách của Nguyệt Thanh Loan, nên chỉ cười trừ, ánh mắt chợt lóe nhìn qua bản danh sách, hơi tò mò hỏi:

“Sư muội, muội mau xem có thứ gì đáng giá không, không ngại chia sẻ với sư huynh một chút chứ?”

“Đám người này thì có thể lấy ra đồ vật quý trọng gì? Ngoại trừ trang sức vàng bạc. Mấy thứ này thì trong phủ ta rất nhiều, cũng không có gì gọi là.” Nguyệt Thanh Loan khinh thường nói.

“Dù sao đồ vật đưa đến tay thì cứ xem thử đi, biết đâu chừng có thứ gì quý giá thì sao.” Thanh niên chưa từ bỏ ý định, nỗ lực cổ vũ Nguyệt Thanh Loan xem bản danh sách, ánh mắt chợt lóe qua một tia khác thường. Cũng không biết là Chu gia đi rồi cái vận cứt chó gì, thế mà bắt được một đầu yêu thú, nghe nói con vật kia rất có linh tính, hơn nữa còn sẽ phát ra lôi điện đả thương người. Chu gia mất chín trâu hai hổ mới bắt được nó.

Mà mật thám của hắn lại tra được tin tức, Chu giám vệ quân muốn đem con vật này tặng cho Nguyệt Thanh Loan. Vì lấy lòng nàng cũng là bỏ hết vốn gốc.

Nếu như... con yêu thú kia rơi vào trong tay của hắn... thì...

Hắn nghe nói, yêu thú một khi đã sinh ra thuộc tính, thì chỉ cần dùng máu huyết và nội đan của nó đi luyện đan, thì khi nuốt đan dược kia vào, cơ thể sẽ sản sinh ra huyền rễ mang thuộc tính có sẵn đó.

Lôi thuộc tính a!

Ánh mắt của thanh niên lóe qua một mạt tính toán.

Mà Nguyệt Thanh Loan lúc này cũng đem sự chú ý rơi xuống bản danh sách trong tay, ánh mắt chợt lóe vẻ kinh ngạc, khóe miệng vui cười:

“Chu gia vậy mà thật có lòng, tặng đồ vật thập phần hợp ý của ta! Một con yêu thú cơ đấy!”

Nguyệt Thanh Loan trong lòng vui sướng không thôi, ấy vậy mà không phát hiện ánh mắt khác thường của thanh niên đối diện.

Nguyệt Thanh Loan lại nói với thị nữ bên cạnh:

“Tiểu Mai, ngươi đi nhà kho một chuyến mang sủng vật nhỏ sang đây, ta muốn cùng sư huynh chiêm ngưỡng phong thái của yêu thú!”

Thị nữ Tiểu Mai không nói một lời, rũ đầu nhận mệnh đi nhà kho một chuyến.

Mà nhà kho lúc này, “cạch” một tiếng.

Một cái rương trong số đó bị một đôi bàn tay đẩy ra, sau đó chui ra hai cái đầu nhỏ. Không phải là Mạc Vân Long và Mạc Du Hồng thì còn ai vào đây.

“Phù! Suýt chút nữa thì nghẹn chết rồi! Động tác của mấy thúc thúc này cũng thô bạo quá đi, cái đầu ta u một cục rồi đây này.” Mạc Du Hồng bò ra cái rương, sờ một cục u trên trán, liệt liệt miệng kêu la.

Mạc Vân Long không chút lưu tình lại cho nàng thêm một cái cốc đầu, đưa mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh:

“Còn không phải tại muội, đang yên đang lành kéo ta làm gì, còn một mực trốn vào trong rương đến tận đây. Cũng không biết đây là nơi nào, A Nhất thúc thúc khẳng định tìm chúng ta đến phát sốt rồi!”

Mạc Du Hồng ôm chặt tiểu Hắc, bĩu môi kháng nghị:

“Muội là vì ai nha? Còn không phải là đi kiếm Tiểu Bạch cho huynh?”

“Tiểu Bạch ở đâu ra?” Mạc Vân Long trợn tròn mắt kinh ngạc, ánh mắt nhìn muội muội như nhìn một cái ngu ngốc.

“Ca ca! Huynh lại khinh thường muội. Hừ! Ai bảo huynh quy quy củ củ đứng đắn ở một chỗ không nhìn loạn, muội thì lại phát hiện tung tích của tiểu Bạch rồi, nên mới kéo huynh đến đây.”

“Tiểu muội, muội nói ở đây có yêu thú?” Mạc Vân Long thình lình mắt sáng lên.

“Đương nhiên, ở trên phố muội đã thấy một vị thúc thúc xách một cái lồng, nằm trong đó chính là tiểu Bạch, Tiểu Hắc có thể làm chứng.” Mạc Du Hồng phồng má giải thích, còn đưa tiểu Hắc ra làm nhân chứng.

Tiểu hắc miêu: Ma nữ, ngươi mở miệng là gọi tiểu Bạch, ngươi có chắc người ta chịu làm sủng vật của ca ca ngươi chưa?

Mà Mạc Vân Long thì lại suy nghĩ đến chuyện khác, nhíu mày nói:

“Không được muội muội, chúng ta làm thế này chính là trộm, không hay lắm đâu. Chúng ta mau rời khỏi đây sớm đi, nếu để bị phát hiện và bắt được, sẽ bị đánh vào mông đó.” Mạc Vân Long tuy rằng bình thường không đứng đắn đàng hoàng, nhưng ở thời khắc mấu chốt lại nhạy bén phi thường, hắn đã phát hiện nơi này là một nhà kho của quý nhân, bởi vì vàng bạc châu báu rất nhiều, ánh sáng lấp lánh làm hắn chảy nước dãi không thôi. Nhưng sau đó một đám thị vệ đứng trước cửa nhanh chóng làm hắn đánh mất tâm tư.

Mạc Du Hồng nhất thời khó xử, ánh mắt loạn chuyển vài vòng, sau đó nài nỉ nói:

“Ca ca, hay là chúng ta đi gặp tiểu Bạch một cái đi, muội thấy nó hình như bị thương, còn bị xích trói lại. Khẳng định là những người này tổn thương nó, bọn họ không có ý tốt. Ca ca, chúng ta cứu nó đi?”

Mạc Vân Long nghe vậy, sắc mặt có chút do dự, sau đó mới gật đầu.

Mạc Du Hồng bèn ra lệnh cho tiểu Hắc dẫn đường cho bọn họ, tiểu hắc miêu phóng cái vèo, hóa thành tàn ảnh bay vào trong. Kỳ thật nhà kho cũng không lớn, nhưng chia làm mấy gian, hơn nữa đồ vật mới đặt vào chưa kịp sắp xếp nên có chút chật chội, cũng may là hai đứa nhỏ luồn lách qua được, nếu đổi lại là người lớn thì chỉ có nước dời từng món mở đường mới qua được.

Theo sự chỉ dẫn của tiểu hắc miêu, huynh muội hai người xông pha hiểm trở, rốt cuộc thấy được một cái lồng kim loại đặt tạm ở một góc tường. Trong đó nằm một con vật có bộ lông trắng muốt, trên lưng của nó chĩa lên một hàng gai nhọn, tựa như là khủng long con, hai tay hai chân nó bị xích vàng khóa lại, dáng vẻ ũ rủ nhắm mắt, trên thân thể của nó còn dính vài vết máu chưa khô.

“Ca ca, tiểu Bạch thật đáng thương, chúng ta cứu nó đi!” Mạc Du Hồng ôm trở về tiểu Hắc, con mắt hơi ướt át, dáng vẻ không đành lòng.

Mà Mạc Vân Long thì từ lúc nhìn thấy con vật này, ấn tượng đầu tiên là thích không chịu nổi, hắn ngồi xổm xuống, đưa ngón tay thông qua lồng sờ đến bộ lông của con vật, ngữ khí hơi mang tức giận nói:

“Bọn họ sao có thể tra tấn ngươi như thế này? Sủng vật không phải là để yêu thương sao? Bọn họ thật quá đáng!”

Mà con vật bị sờ đến bỗng chốc giật mình, lông tơ tức khắc dựng đứng, mở ra cặp mắt xanh biếc đầy cảnh giác.

Sau đó nhìn đến tổ hợp hai người một mèo đen thì đột nhiên sửng sốt.

Đặc biệt là nhìn thấy mèo đen, thì nó càng cả kinh hơn.

Cửu Mệnh Li Miêu?

Tiểu Hắc cũng nhìn nó, ngao kêu một tiếng, truyền đạt ý tưởng bằng thú ngữ.

[Nga! Đã lâu không gặp, Lôi thú! Sao ngươi lại ra nông nỗi này?]

Tiểu lôi thú nhìn nhìn tiểu Hắc, sau đó lại nhìn hai huynh muội song sinh ở bên cạnh, buồn bã gục đầu.

[Đám người kia quá âm hiểm, vậy mà dùng Thiên Linh Quả để hấp dẫn ta, sau đó lại dùng xiềng xích khóa lại, ngăn cản lực lượng của ta.]

Tiểu Hắc nheo lại mắt, lại ngao một tiếng.

[Lôi thú! Hiện tại ngươi chỉ có một sự lựa chọn, đó là làm thú sủng của nam hài bên cạnh. Chỉ có hắn mới có thể cứu ngươi ngay lúc này.]

Lôi thú ánh mắt trợn lên đầy vẻ kinh ngạc, cũng rì rầm đáp lại.

[Cửu Mệnh Li Miêu, ngươi cũng biết sự kiêu ngạo của yêu thú chúng ta, sao có thể khuất phục trước loài người? Ngươi cũng bị bọn họ bắt ép đánh đập, mới bất đắc dĩ khuất phục đúng không?]

Dưới ánh mắt kiêu ngạo của lôi thú, Tiểu Hắc trầm mặc một hồi, sau đó meo một tiếng, ỷ ở trong lòng ngực của tiểu nữ hài.

[Nguyên nhân cũng là do ta tự chui đầu vô lưới, sau đó bị bắt được. Vì mạng sống nên ta chấp nhận làm thú sủng cho nàng. Nhưng bây giờ thì ta cam tâm tình nguyện rồi. Bọn họ rất tốt, không có đánh đập hành hạ ta].

Tiểu hắc miêu trái lương tâm nói, trong lòng cắn răng nghĩ.

Tiểu ma nữ, bổn thú lần này ra sức giúp ngươi. Trở về nếu ngươi còn ăn bớt ăn xén thức ăn của ta nữa, bản thú sẽ khóc cho ngươi xem.

Lôi thú nghe tiểu Hắc miêu nói như vậy, nhất thời có chút do dự, ánh mắt đảo qua trên người của tiểu nam hài. Nghe rõ hai người bọn họ nói chuyện.

“Ca ca, ngươi mau xem, Tiểu Bạch và Tiểu Hắc vừa mới gặp mà đã thích nhau như vậy, sau này khẳng định sẽ là bạn tốt của nhau. Ca ca, chúng ta cứu nó đi!”

Mạc Vân Long do dự hồi lâu, nhìn lôi thú trong lồng, rốt cuộc thở dài nói:

“Thôi được rồi! Chúng ta cứu nó, chỉ là ổ khóa của cái lồng này có chút khó giải quyết!”

Bởi vì cái lồng lúc này được khóa bởi một sợi dây xích âm vào tường, ổ khóa bấm ở cửa lồng, cho nên bọn họ không thể trực tiếp ôm cái lồng chạy đi, mà phải phá giải ổ khóa rồi cứu nó ra.

Mạc Du Hồng lại biết rõ bản lĩnh của ca ca mình, hắn nói là khó giải quyết mà không phải là giải quyết không được, cho nên còn có cách cứu vãn, nàng hỏi:

“Ca ca, cần thời gian bao lâu?”

“Nếu không có ngoài ý muốn xảy ra thì khoảng chừng mười lăm phút!” Mạc Vân Long vuốt cằm rồi nói, sau đó ngồi bệt xuống đất, từ trữ vật dây chuyền đổ ra một đống kỳ quái đồ vật.

“Vậy để muội giúp huynh hộ pháp!” Mạc Du Hồng không có quấy rầy nam hài, mà để tiểu Hắc lại bên cạnh hắn, còn mình thì bò ra cạnh cửa để canh chừng tình huống.

Lôi thú ngơ ngác nhìn nam hài kia mân mê một đống sắt thép kim loại mảnh vụn, không hiểu ra sao hỏi tiểu Hắc miêu:

[Hắn đây là đang làm gì vậy?]

Tiểu Hắc nằm dưới đất chán đến chết, dùng móng vuốt cào cào mặt đất, nheo mắt kêu gào:

[Đợi chút ngươi sẽ biết!]

Ca ca của tiểu ma nữ được mẫu thân truyền thụ dạy dỗ, là thật sự có bản lĩnh, nó chỉ cần chờ lôi thú được cứu ra thì tốt rồi.

Bất quá, tiểu ma nữ ngươi ném bản thú ở dưới đất như thế này, lương tâm ngươi sẽ không đau sao?

Nền đất lạnh lẽo, ít nhất cho bản thú trải một tấm khăn chứ?

Tiểu hắc miêu trong lòng phun tào.

Trong nhà kho rốt cuộc chỉ có tiếng kẽo kẹt ma sát vang lên, đó là tiếng hai vật nhọn kim loại cứa vào nhau rồi phát ra âm thanh.

Mạc Vân Long ánh mắt chăm chú, tay phải cầm một miếng sắt vuông dầy cộm, tay trái lại nắm một cái muỗi inox không biết lấy từ đâu, hắn tỉ mỉ cẩn thận dùng miếng sắt chuốt vào cái muỗi. Theo thời gian trôi qua, cái muỗng vậy mà dần có hình dáng của một chiếc chìa khóa.

Lôi thú nhìn nhìn, ánh mắt thình lình sáng lên, nóng rực nhìn chăm chú tiểu nam hài.

Thiên tài!

Nó hôm nay vậy mà gặp gỡ một thiên tài!

Nghĩ nghĩ, lôi thú vậy mà giảm bớt sự kháng cự trong lòng.

Đúng lúc này, Mạc Du Hồng hớt ha hớt hải luồn lách chạy vào, gương mặt ửng đỏ hơi khẩn trương, nói:

“Ca ca, có người tới, ý đồ của bọn họ là muốn mang đi tiểu Bạch!”

Động tác của Mạc Vân Long có trong nháy mắt tạm dừng, sau đó cắn răng một cái, chuyên chú sâu hơn, nói:

“Sắp xong rồi! Tiểu Hồng, muội trút vàng bạc ở trong mấy cái rương ra, đổ ở ngay cửa, chặn bọn họ một chút!”

“Muội biết rồi!” Mạc Du Hồng ánh mắt sáng lên, lại đi trở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.