Sau khi hai tỷ đệ đi rồi, hai đứa nhỏ cũng trở về phòng tu luyện, trong gian chính chỉ còn có Mạc Túc, Mạc Nhất, và Mạc Cửu.
À không, còn có một nữ nhân say đến quên trời quên đất, dáng nằm bất nhã, sùi bọt mép mà ngủ.
"Chủ tử, bọn họ với Tiểu Long, Tiểu Hồng rốt cuộc có quan hệ gì?" Mạc Cửu tò mò đã chết, nghẹn hồi lâu mới hỏi ra tới.
Chưa đợi Mạc Túc nói gì, Mạc Nhất đã liếc xéo hắn một cái, khinh bỉ:
"Ngươi nói cái gì đâu, bọn họ chỉ là tình cờ cứu hai đứa nhỏ vài lần thôi. Ngươi đừng suy đoán lung tung."
Mạc Cửu giơ tay chỉ vào mặt mình, trợn mắt trắng dã, nói:
"Ta suy đoán lung tung? Đội trưởng ngươi không thấy được điểm đáng nghi sao? Ta biết ngươi không có phương diện ý tưởng kia, cũng không tiếp xúc qua y học huyết thống, nhưng sự thật rành rành bãi ở trước mắt, chẳng lẽ ngươi không thấy?"
Thật là tức chết hắn, mặc dù biết tên này tính cách thẳng ngay, nhưng không cần thẳng như vậy được chưa?
Con mẹ nó tên này tuyệt đối là dựa vào thực lực để độc thân mà!
"Cái gì điểm đáng nghi? Cái gì sự thực bày ra ở trước mắt? Mạc Cửu ngươi ra ngoài mới mấy năm mà đã học được tân ngôn ngữ rồi sao? Chả hiểu cái con khỉ gì?" Mạc Nhất ngây thơ hỏi, trên gương mặt lạnh băng tràn đầy dấu chấm hỏi.
Mạc Cửu đưa tay vỗ trán, trong lòng hận sắt không thành thép, đối với giá trị EQ thấp của đội trưởng đã không muốn nói cái gì? Nhưng mà, hắn vẫn là nói, tưởng nỗ lực khai sáng người nam nhân đáng thương này:
"Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy, dung mạo của Tiểu Long, Tiểu Hồng có mấy phần giống với bọn họ sao?"
Mạc Nhất nghe vậy thì hơi nhíu mày, giữa lúc Mạc Cửu cho rằng hắn đã thông suốt thì hắn lại nghiêm trang đứng đắn nói:
"Trên thế gian này, người giống người nhiều đi? Cũng không phải cái gì cùng lắm thì. Tuy rằng dân số của đại lục này không nhiều bằng Viêm Hải tinh cầu, nhưng tuyệt đối không tính ít, có thể giống nhau đều là duyên phận, huống chi ngươi nói bọn họ chỉ có vài phần giống. Ngươi đừng khinh thường ta cái gì cũng không biết, gen đột biến hoặc là một số nguyên nhân cũng có thể làm cho người giống người được chưa? Chẳng lẽ ngươi đã quên khi ở tinh tế thời điểm, có một đôi phu thê sinh ra hai người con gái, nhưng hai đứa ai cũng không giống cha mẹ, bộ dạng thập phần xa lạ. Khi ấy hai người còn suýt thì đánh nhau ly hôn rồi, còn may là cả hai đi làm nhiều lần ADN mới xác nhận được. Chẳng lẽ trên đời này, người giống người đều có thể là thân nhân của nhau? Vậy trường hợp của đôi phu thê kia sao đây là?"
Mạc Cửu: "..." Giống như, có chút đạo lý?
Mạc Túc: "..." Vốn cho rằng ý tưởng tới gần sự thật rồi, nhưng qua lời nói của Mạc Nhất lại làm nàng lung lay. Chẳng lẽ nàng nghi ngờ sai rồi?
Mạc Túc và Mạc Cửu nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn về phía Mạc Nhất, ánh mắt dao động không chừng.
Mạc Nhất gãi gãi đầu, khó hiểu hỏi:
"Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Nga, đây đều là tri thức lúc ở trường quân đội, chúng ta đều học qua. Ta còn nhớ rõ, không có khả năng các ngươi không nhớ được đi?"
Mạc Túc, Mạc Cửu: "..."
Càng nghe hắn nói, càng khả năng bị tẩy não làm sao bây giờ?
Nha, Mạc Nhất nhà chúng ta thật lợi hại!
Mạc Cửu đánh một hồi rùng mình, thu liễm tầm mắt cùng tâm tư, đội trưởng năng lực tẩy não quá lợi hại, mặc dù EQ là thật thấp nhưng IQ này lại không chê vào đâu được, hắn vẫn là lăn qua một bên niệm chú đại bi đi.
"Chủ tử, ngài thấy việc này thế nào?" Sắc mặt nghiêm trang, hắn lại hỏi Mạc Túc.
Mạc Túc trầm thấp cười một tiếng, trong lòng cũng cảm thán Mạc Nhất nói không phải là không có đạo lý, trên đời này người nhiều như thế, có thể nào dễ dàng trùng hợp như vậy. Mấy năm nay nàng cho người tìm kiếm không thấy manh mối, đột nhiên ra cửa một hồi lại đụng phải, loại tỷ lệ thấp đến đáng thương này không có căn cứ đáng nói.
Ngược lại sẽ để trong lòng nàng dâng lên nghi ngờ, rốt cuộc hai người kia muốn mưu đồ gì?
Mạc Túc suy nghĩ cẩn thận, tâm tư rốt cuộc trống trải không ít, nàng ngồi thẳng lưng lên, dựa vào sau ghế, đưa mắt nhìn về phía giường, hỏi:
"Trước không nói chuyện của bọn họ nữa. A Nhất nói đúng, người giống người chuyện này quá thường thấy, không đáng để cất nhắc. Ngược lại là ngươi, lần này vì cứu nàng mà chọc phải phiền toái lớn. Các ngươi quan hệ rốt cuộc là thế nào?"
Mạc Nhất cũng đưa mắt nhìn qua, bộ dáng tò mò.
Mạc Cửu thở dài một tiếng, suy nghĩ rõ ràng một hồi mới nói:
"Xác thật là ta lần này quá lỗ mãng, nhưng mà cớ sự là đám người của Ma Điện kia gây ra trước, bọn họ ở địa bàn của ta mà cũng dám càn quấy, ai biết phát cái gì thần kinh, thế nhưng nhìn trúng một cái ma men. Còn chưa kể đến, ma men này bình thường không thế nào có tồn tại cảm, lúc này lại phản kháng. Nàng động thủ quá nhanh, lúc ta phát hiện đã không còn kịp nữa rồi."
Nói đến chuyện này, hắn tức muốn điên người. Người của Ma Điện hắn chưa nói tới, bọn họ hành sự ngang ngược bừa bãi đã lâu, nhưng chưa bao giờ chính thức chọc qua hắn. Ngày thường đều có tiểu lâu la đến uống rượu ngắm mỹ nhân, nhưng chưa làm ra hành động quá khích, nên hắn cũng chưa ra mặt. Ai mà biết cái đà chủ không biết tên tuổi kia vừa đến một lần đã xảy ra chuyện. Người động thủ còn là nữ nhân ma men kia.
Ai cũng không biết, lúc nhận được tin tức hắn còn sợ ngây người. Nữ nhân kia giết người, vui đùa cái gì vậy?
Hắn mỗi lần gặp nàng, nàng đều là bộ dạng say bất tỉnh nhân sự, đi đứng còn không nổi, suốt nhiều năm đều là như thế, hắn cũng quen rồi. Mà nàng uống rượu cũng trả đủ tiền, cho nên hắn chưa đem người đánh đuổi ra đi.
Hắn còn cho là ai giả dạng tới tạp bãi, nổi giận đùng đùng đi ra, lại thấy thật là nàng kia giết người. Giết xong còn khùng khùng điên điên chế nhạo người ta, chọc cho một đám đuổi theo vây sát.
Hắn lúc ấy định bỏ mặc rồi, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui người chết ở tiệm của hắn, dám người điên Ma Điện kia chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua, cho nên liền theo đi lên. Sau đó thấy được bản lĩnh cá chạch của nữ nhân kia, lúc sau ấy là một màn anh hùng cứu mỹ nhân kinh điển.
Hắn cũng không biết khi ấy là nghĩ cái gì mới ra tay, rốt cuộc hai bên chưa từng nói với nhau nửa câu. Đa phần đều là hắn chứng kiến nữ nhân kia say rượu rồi khóc lóc ỉ ôi.
Khả năng lúc ấy là thấy nàng đáng thương nên mới hỗ trợ đi?
"Không phải hai người lúc nãy nói nàng là người quen của bọn họ sao? Còn thế đại ca của bọn họ xử lý công việc, kinh doanh sinh ý. Có người kinh doanh nào lại chạy đến thanh lâu uống rượu, còn đánh ra ma men tên tuổi?" Mạc Nhất lên tiếng hỏi ra nghi hoặc.
Vừa rồi hắn đứng ở ngoài canh cửa, nhưng không có bỏ sót cuộc trò chuyện trong này.
Cũng không phải là chuyện cơ mật, cho nên Mạc Túc không có dùng không gian che chắn, làm hắn nghe rõ ràng rành mạch.
Nghe thế, Mạc Túc cũng nhíu mày, đưa mắt nhìn qua Mạc Cửu, bộ dạng suy nghĩ sâu xa.
"Hừ! Hai người kia vừa nãy nói lời đều là hư ảo giả dối. Nàng mỗi ngày đều đến chỗ ta uống rượu ngắm nam quan, từ sáng đến tối, biến mình từ thanh tỉnh cho đến say khướt mới thôi, chỗ thanh lâu kia ta còn chừa riêng cho nàng một phòng ở ngủ lại kia kìa. Bộ dạng của nàng, có thể làm cái gì sinh ý? Mấy năm nay, ta còn quan sát qua, không có ai là cùng nàng giao tiếp." Mạc Cửu hừ lạnh nói.
"Vậy những cái tiền uống rượu đó, nàng là từ đâu kiếm ra?" Mạc Nhất càng nghĩ càng nghi hoặc, nghe Mạc Cửu kể thì nữ nhân kia đã uống rượu ở thanh lâu của hắn nhiều năm, mỗi ngày từ sáng đến tối đều đãi ở thanh lâu. Tuy rằng hắn chưa đi qua địa phương này, nhưng tưởng tượng đến chi phí cũng là quý giá. Mỗi ngày thêm lên, mỗi năm cộng lại cũng là con số thiên văn. Một nữ nhân không có gia tộc thân nhân, không có tiếp tế con đường, thì lấy đâu ra tiền bừa bãi phóng túng?
"Cái này ta cũng không biết. Ta không hỏi qua nàng sở hữu sự tình. Ta là chủ tiệm, nàng là khách nhân. Chỉ cần có khả năng chi trả, ta đều vui vẻ đón tiếp, ai mà quản con đường tiền của nàng từ đâu ra. Có khả năng là phía trước tồn dư đâu?" Mạc Cửu nhún vai, hờ hững giải thích.
Mạc Nhất không hỏi nữa, nhưng trong lòng âm thầm kinh hãi. Cho dù chỉ là tiền tồn dư, thì đó cũng là một bút tiền lớn. Nhà ai chịu nổi phung phí như vậy?
Lúc này, Mạc Túc mới như suy tư gì hỏi:
"Tình trạng này của nàng đã mấy năm? Hay hoặc là trước khi đến thanh lâu của ngươi, nàng còn uống ở nơi khác nữa không?"
Mạc Cửu nghe vậy thì trầm tư nhớ lại, sau một hồi mới trịch trọng nói:
"Nàng bắt đầu uống rượu ở chỗ ta, hẳn là từ năm năm trước bắt đầu. Khi đó ta cũng vừa đến nơi này khai thanh lâu chỉ chừng hai ba tháng. Căn cơ còn rất yếu nên không điều tra được sự tình gì nhiều. Lúc sau ta cũng từng tra quá, nhưng không gặp nàng liên hệ ai, manh mối cũng vì vậy mà đứt đoạn."
Mạc Túc nghe vậy, lại cảm thấy ngoài ý muốn, lại như là tình lý bên trong. Rốt cuộc khi đó nàng mới đến nơi này mới vượt qua hai năm. Năm đầu tiên là lo củng cố phục hồi thực lực, ở nửa năm sau đó mới lại mở ra được tinh thần không gian, đánh thức Thiết Ưng Đội, thả bọn họ ra ngoài. Sau đó là chạy tới chạy lui tìm tài nguyên, rốt cuộc ở phía cuối Nam Yên quốc tìm được chỗ đặt chân. Lúc này thì bụng cũng lớn, sắp sửa vào giai đoạn sinh sản. Nàng phải chạy đôn chạy đáo một hồi, mới an toàn sinh hai đứa nhỏ xuống.
Một năm kế tiếp, là xây dựng Viêm Tinh Thành, khoảng thời gian đó vội không chạm đất, hai đứa nhỏ đều giao cho Mạc Vân chăm sóc, còn nàng một ngày ngủ chưa đầy bốn tiếng đồng hồ. Phải gần một năm mới ở chỗ đó đứng vững gót chân. Kế hoạch an ổn rồi, nàng mới phân nhiệm vụ cho Thiết Ưng Đội ra ngoài phân tán, xây dựng hệ thống tình báo.
Mạc Cửu bị nàng điều đi Thiên Nguyệt, bởi vì tâm tư hắn linh động hoạt bát, hành sự không theo lẽ thường, hắn ở Thiên Nguyệt thám thính, có thể sẽ tìm được chân tướng năm đó của nguyên chủ.
Mạc Cửu năng lực rất mạnh, thám thính ra rất nhiều tin tức, hữu dụng cũng có, tin ngoài lề cũng có, đều bị sưu tập lên, mỗi tháng đưa tới bên này cho nàng xem.
Bất quá, có rất nhiều sự tình đều bởi vì thời gian mà phai nhạt, muốn tra lên cũng không phải dễ dàng.
Mạc Túc cũng không trách hắn, nghĩ nghĩ một hồi rồi nói:
"Đám người Ma Điện kia không dễ dây vào, tuy rằng thực lực chúng ta không yếu, nhưng bọn họ ngang ngược bá đạo giống như chó điên. Liều mạng có thể làm ra sự tình tới, ngươi đem thanh lâu đóng đi, đem nhân lực chuyển vận đi nơi khác, đi qua Mạc Tứ bên kia cũng được. Ngươi cùng A Nhất bồi ta khoảng thời gian này đi. Ba ngày sau là tranh đoạt danh ngạch vào bí cảnh rồi. Một đầu người danh ngạch là có thể mang mười người đi cùng. Có hai ngươi chiếu cố bọn nhỏ, ta mới an tâm được!"
Mạc Cửu thở dài một hơi, có chút đáng tiếc khi phải rút toàn bộ nhân lực, rốt cuộc đó là nhiều năm kinh doanh. Nhưng mà nghĩ tới việc có thể đi theo chủ tử bên người, hắn cũng không phản đối nữa. Nhân lực về sau do ai quản, hắn cũng không ganh tị so đo gì nhiều. Ai trong ba mươi sáu người bọn họ đều được, mạng của bọn họ đều là chủ tử, tiền tài vật ngoài thân này không tính cái gì.
"Bất quá, sự tình ở Thiên Nguyệt, chủ tử không tiếp tục điều tra nữa sao?" Hắn trộm ngắm Mạc Túc, lo lắng hỏi.
Đối với thân thế của chủ tử, mấy năm nay tiếp xúc đến thượng tầng, hắn đã có đại khái suy đoán, nhưng nếu nàng không nói, hắn sẽ không nhiều chuyện nói cho người khác.
Hắn thủ tín đâu, mấy vị huynh đệ Thiết Ưng hỏi hắn còn không nói đây.
Mạc Túc nghe đến đây thì hơi rũ mắt, ngón tay có quy luật gõ gõ bàn, thở dài nói:
"Mấy năm nay ngươi đã tra được đại khái rồi không phải sao? Bất quá ta cảm thấy hình như chưa đụng đến điểm mấu chốt. Có lẽ đợi khi ta xuất hiện, bọn họ sẽ rối loạn trận tuyến mà lộ ra sơ hở, lúc đó chúng ta dễ dàng tra hơn."
Mạc Cửu xoa bóp ngón tay, cười nói:
"Chủ tử yên tâm, mặc dù nhân lực ở thanh lâu chuyển dời đi, nhưng trong tay ta còn nắm nhược điểm của mấy vị đại quan trong cung. Hẳn là khi đó bọn họ sẽ phối hợp!"
Mạc Túc nhớ đến cái gì đó, lại nhíu mày hỏi:
"Đúng rồi, ngươi có tra được cha của Nguyệt Vô Song là ai không? Theo kí ức của thân thể này, từ nhỏ đến lớn đều chưa gặp qua hắn một mặt."
Trong lòng nàng có một dự cảm, cha của nguyên chủ chính là nút thắt giải khai tất cả những gì mà nguyên chủ phải chịu đựng. Bị lạnh nhạt, ghẻ lạnh, nguyên nhân cũng là vì không có cha bảo vệ.
"Cũng thật là kì quái, cả Thiên Nguyệt vương triều, chỉ có cha của Nguyệt Vô Song là khá bí ẩn. Hỏi ai ai cũng không biết, dường như người này chưa từng xuất hiện trên đời. Có lẽ nữ đế Nguyệt Dao biết chuyện gì đó, nhưng ngay cả người thân cận bên người nàng cũng không rõ ràng mấy phần. Giống như sự tồn tại của người này là cấm kỵ vậy. Không ai biết mặt, không ai biết tên của hắn.
Thậm chí cả trên dưới hoàng tộc đều từng đồn đãi rằng, Nguyệt Vô Song không phải là con của nữ đế, nên mới chịu sự bỏ mặc ghẻ lạnh. Đến nỗi quan hệ của nữ đế và nam nhân kia không có cách nào tường tận."
Không phải hắn không tra, mà là tra không ra nam nhân kia có thân phận gì. Giống như trên thế giới không có người này giống nhau.
Mà Mạc Nhất thì cũng thông qua đôi câu trò chuyện này, rốt cuộc giải khai sự tò mò trong lòng. Thì ra, chủ tử thật là tứ công chúa Nguyệt Vô Song trong lời đồn. Người mà danh dự mất hết, bị người đời phỉ nhổ vào bảy năm trước.
Bí mật tò mò bấy lâu nay được thông suốt, Mạc Nhất lại không hề vui vẻ, mà chau mày nhăn nhó.
Chủ tử thân phận tôn quý, là thiên chi kiêu nữ của Mạc gia, khi nào thì chịu qua loại sỉ nhục này?
Hắn nhìn Mạc Túc, ánh mắt mang theo lo lắng.
Mà Mạc Túc thì lại cúi đầu suy tư, sâu trong ánh mắt thỉnh thoảng xẹt qua vài tia ám mang.
Vì sao cuộc đời nguyên chủ lại nhấp nhô như thế?
Thân cha không biết, người giết mình không rõ, đến nỗi nam nhân giao phó lần đầu tiên cũng không tường tận.
Nguyên chủ mơ màng hồ đồ mười mấy năm, cuối cùng rơi vào tình cảnh hương tan ngọc nát, thần hồn câu diệt.
Trong lúc nhất thời, Mạc Túc có chút thất thần ngơ ngác, trong lòng dâng lên bi ý, đồng cảm như bản thân mình cũng bị.
Phảng phất nàng là Nguyệt Vô Song, mà Nguyệt Vô Song cũng là nàng!