Đế Mặc Thần nghiêm trang ngồi trên ghế dựa, đưa mắt nhìn hai thuộc hạ đứng ở mỗi bên, trước tiên hỏi Giang Nguyệt:
"Chuyện bên Nguyệt Lâu xử lý như thế nào rồi?"
Giang Nguyệt tạm thời gác lại sự tò mò trong lòng, thần sắc trở nên kính cẩn hội báo:
"Lúc thuộc hạ đến, Hắc Thù đã tạm thời khống chế được tình huống, nhưng do lửa cháy tới đột nhiên và mãnh liệt nên vẫn bị thiệt hại gần hai phần ba tài sản. Thuộc hạ đã bảo hắn làm thống kê, chậm nhất ngày mai là có con số cụ thể. Mặt khác, người của chúng ta còn bắt được vài kẻ lén lút khả nghi dự định bỏ trốn sau khi hỏa hoạn xảy ra vài phút, hiện tại người được giam giữ trong lao ngục, chờ đợi chủ tử tra khảo xử trí."
Đế Mặc Thần gõ ngón tay trầm tư, sau vài giây vận luật thì ngưng bặt, hắn nói:
"Nữ đế phái ra nhiều Nguyệt Ảnh Vệ như vậy giăng lưới bắt chim, kết quả trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Lúc này nàng ta khẳng định là giận dữ đến tột cùng, nhất định sẽ có động tác tiếp theo. A Nguyệt ngươi cho người nhìn chằm chằm, đừng để nàng ta lại có cơ hội hại người. Mặt khác, chúng ta tạm thời dừng lại các hoạt động của Nguyệt Lâu, bồi thường và xin lỗi khách hàng, sau đó đóng cửa nửa tháng để trùng tu lại.
Khi nào có con số thống kê thiệt hại cụ thể, ngươi khắc ra một phần, mang nó đến cho nữ đế, mặt trên đóng dấu Thần Vực, để nàng ta còn biết đường mà đền bù thiệt hại."
Giang Nguyệt khẽ nuốt một ngụm nước bọt, hơi chút e dè nói:
"Thuộc hạ nghe nói, quốc khố của nàng ta bị mất sạch đến nay chưa tìm được hung thủ, liệu nàng ta có đủ khả năng đền cho chúng ta hay không!?"
Đế Mặc Thần híp lại ánh mắt, đáy mắt lóe lên sự sắc bén xen lẫn cười lạnh:
"Tài sản không đủ, vậy thì nói nàng ta lấy mạng mình ra đền hoặc ngôi vị nữ đế để trao đổi. Bản tôn tin tưởng cái vị trí kia có rất nhiều người thèm thuồng, nguyện ý dùng tiền ra làm trao đổi. Chỉ hỏi nàng ta có cam lòng để vuột mất quyền lực trong tay hay không thôi."
Hừ! Dám can đảm động đến hài tử của hắn, thì phải chuẩn bị tinh thần trả giá đại giới.
Hắn còn chưa tìm Nguyệt Dao tính sổ chuyện năm xưa, chưa đòi công đạo cho Nguyệt Vô Song, thế mà giờ nàng ta còn muốn bắt cóc hài tử của hắn để uy hiếp.
Hổ không phát uy, thật cho rằng hắn nghỉ ngơi nhiều năm là bị mòn móng vuốt sao!?
Hiện tại thì tốt rồi, thù mới hận cũ gộp vào tính luôn một lượt, đỡ phải tốn tâm tư viện lý do.
"Chủ tử anh minh!" Giang Nguyệt chắp tay tuân lệnh, ánh mắt lén lút thăm dò biểu tình của người nào đó, trong lòng hơi xuýt xoa.
Chủ tử đây là thịnh nộ thật rồi!!!
Giang Nguyệt vì vậy dưới đáy lòng đánh bàn tính một phen, hứa hẹn phải làm cho Nguyệt Dao xuất huyết lột mấy tầng da thì chủ tử mới vừa lòng đây?
Giải quyết xong một chuyện, Đế Mặc Thần mới đưa mắt nhìn Phong hộ pháp, hỏi bâng quơ:
"Ngươi tìm thấy Nguyệt Vô Song ở đâu? Vì sao nàng có thể tự do ra vào Lâu Giang Các mà ngươi cũng không ngăn lại?"
Giang Nguyệt vốn đang tập trung suy nghĩ, bất chợt loáng thoáng nghe được cái tên quen thuộc, nàng nhịn không được trợn tròn mắt đầy ngạc nhiên.
Nguyệt Vô Song tới Lâu Giang Các? Chuyện khi nào?
Hơn nữa nàng còn có thể tự do đi lại mà không bị ngăn cản?
Khoan đã... nói vậy, chủ tử và Nguyệt cô nương đã gặp lại nhau rồi!?
Giang Nguyệt nghĩ vậy, đột nhiên kích động và hứng thú tràn trề.
Phong hộ pháp nghĩ đến cái này, sắc mặt hiện lên tia buồn bực, nói:
"Thuộc hạ theo lệnh của chủ tử rời đi không lâu thì đã gặp Nguyệt cô nương đang tìm kiếm thứ gì đó bên góc đường. Vì vậy liền che dấu hành tung đi theo, bất quá sợ là nàng đã sớm nhận ra có người theo dõi mình nên luôn bảo trì khoảng cách. Còn về phần Nguyệt cô nương có thể tự do đi lại ở Lâu Giang Các, việc này chủ tử phải hỏi A Nguyệt rồi."
Cuối cùng, Phong hộ pháp quyết định ném nồi, ai oán nhìn về phía nữ nhân với gương mặt há hốc mồm bên cạnh.
Đế Mặc Thần cũng nhướng mày nhìn về Giang Nguyệt, ánh mắt thâm thúy như hồ sâu không đáy, ẩn hiện sự nguy hiểm tột cùng:
"A Nguyệt, sao lại thế này? Ngươi phóng thủy cho nàng à!?"
Bởi vì chuyện của Nguyệt Vô Song đều là do Giang Nguyệt một tay điều tra, nên hắn tưởng nàng biết chút ít gì đó. Bất quá hắn lại không tin, khi chưa có lệnh của hắn mà Giang Nguyệt lại mở cửa rộng rãi như vậy cho người ngoài là không thể nào.
Giang Nguyệt chỉ cảm thấy trên đầu dường như có một đám mây đen đang bay ngang, trút từng hạt ủ dột xui xẻo xuống người mình, nàng mang một khuôn mặt đầy vẻ ngơ ngác, vội vã xua tay:
"Chủ tử! Thuộc hạ thật sự không biết chuyện này. Mọi việc làm của Nguyệt cô nương, thuộc hạ chỉ điều tra trong bóng tối, thậm chí chưa từng gặp mặt người thật một lần nào, thì nói gì đến phóng thủy chứ?"
Nói với Đế Mặc Thần xong, Giang Nguyệt lại nhíu mày, bất mãn nói với Phong hộ pháp:
"A Phong, tuy rằng ngươi không vui vì thái độ của ta đối với A Hoa, nhưng cũng không cần thiết phải hãm hại ta như vậy chứ? Cái gì mà chuyện của Nguyệt cô nương thì phải hỏi ta, ta đâu phải lò quái bát hay đại la kim tiên?"
Đối với sự chất vấn của Giang Nguyệt, Phong hộ pháp vẫn không hiển hiện ra bất mãn hay khó chịu nào, mà chỉ ôm kiếm, bình thản nhún vai một cái, nói:
"Thuộc hạ nghĩ A Nguyệt biết chuyện này, là bởi vì trong tay Nguyệt cô nương có nắm giữ một Tử Kim Lệnh."
"Tử Kim Lệnh!?" Giang Nguyệt ngạc nhiên thốt ra tiếng, ánh mắt hơi co rụt lại.
Mà Đế Mặc Thần cũng đồng thời sửng sốt, ngây người hồi lâu.
Có thể nói, Lâu Giang Các chính là sản nghiệp lớn nhất của hắn ở đại lục này, không chỉ khổng lồ ở tài lực mà còn phong phú về nhân lực, mối quan hệ.
Tử Kim Lệnh chỉ được phát hành năm cái, bốn cái đều do hắn nắm trong tay, phân phối đến người có quyền lực đặc thù. Và thân phận của họ hắn đều biết rõ và kiểm soát được.
Chỉ là không ngờ, tấm Tử Kim Lệnh thứ năm lại rơi vào tay của Nguyệt Vô Song, đây là duyên phận sao?
"Ngươi xác định đó là Tử Kim Lệnh sao?" Giang Nguyệt bẻ ngón tay, như phát điên mà gặng hỏi.
Phong hộ pháp trợn trắng mắt, bĩu môi:
"Ngươi biết rõ còn cố hỏi, Tử Kim Lệnh có thể làm giả được à?"
Giang Nguyệt vò đầu bứt tóc, lẩm bẩm lầm bầm với giọng điệu tràn đầy không thể tin tưởng:
"Không thể nào... sao có thể như thế được... Tử Kim Lệnh... ta rõ ràng là đưa cho..."
Thấy biểu tình của Giang Nguyệt không thích hợp, Đế Mặc Thần nhướng mày hỏi:
"A Nguyệt! Ngươi rốt cuộc là đưa Tử Kim Lệnh cho ai?"
Giang Nguyệt hít sâu một hơi, buồn bực nói:
"Chủ tử có nhớ hội đấu giá lần trước có một người nam nhân gặp riêng chúng ta để bán hai viên Huyền Nguyên Đan không?"
Đế Mặc Thần nheo mắt, âm thanh đầy khẳng định:
"Là hắn!?"
Phong hộ pháp không biết người kể là ai, nên im lặng không xen vào.
"Đúng vậy! Tử Kim Lệnh chủ tử đưa cho thuộc hạ, trải qua vài năm giao dịch, căn cứ vào các biểu hiện và mức tiêu dùng, thuộc hạ mới quyết định giao nó cho người này. Cũng chính là lần đó hắn mang đến ba kiện Địa cấp binh khí và vô số món đồ có giá trị khác. Nhưng làm thuộc hạ khó hiểu là, Tử Kim Lệnh sao lại chạy vào trong tay của Nguyệt cô nương đây?"
Đế Mặc Thần chống cằm suy tư, bỗng chốc nhớ đến cái gì liền ra tiếng hỏi:
"Buổi đấu giá hôm trước, hắn ngồi ở gian nào?"
Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến chuyện này thì Giang Nguyệt lại tức sôi máu, bắt đầu mở miệng càm ràm:
"Tên kia rất đáng giận, vì trốn tránh sự tra xét của chúng ta mà tình nguyện ngồi ở phòng cho khách bình thường ở lầu ba. Đã thế còn dùng định mức rẻ nhất mua đi Cửu Tinh Chung Nhũ. Thật là tức chết thuộc hạ mà."
Nếu hắn nhớ không có lầm, thì hôm trước cảm nhận được không gian lực lượng dao động cũng là ở nơi đó?
Nguyệt Vô Song, à không... Mạc Túc... ngươi làm ta chứng kiến hết bất ngờ này đến bất ngờ khác đấy?
Người nam nhân kia là gì của ngươi, tại sao lại cam tâm tình nguyện đưa ngươi Tử Kim Lệnh tùy ý mà dùng?
Cô nam quả nữ, ở chung một phòng, rốt cuộc là đã nói gì và làm những gì?
Đế Mặc Thần không có phát hiện, hơi thở quanh thân của hắn đã trầm thấp đến đáng sợ, còn cặp mắt thì hé lên li ti những đốm lửa.
Giang Nguyệt không hổ là thẳng nữ, ngay tại lúc này mà vẫn còn thao thao bất tuyệt:
"À, thuộc hạ đột nhiên nghĩ tới một chuyện, Nguyệt cô nương trở về, hơn nữa còn sửa tên đổi họ. Hình như cùng họ Mạc với người nam nhân kia. Chẳng lẽ nói giữa hai người có quan hệ mật thiết nào đó? Mà nói đi cũng phải nói lại, tuy rằng người nam nhân kia có điểm mặt lạnh, có điểm khó ưa, nhưng kì thật vẫn có một mặt ngốc nghếch đáng yêu. Hơn nữa võ nghệ lại cao cường, cùng Nguyệt cô nương xác thật rất xứng đôi..."
Phong hộ pháp đã không nghĩ nói cái gì nữa, hắn đã nháy mắt ra hiệu muốn rớt hết lông mi, thế nhưng con hàng nào đó lại như không nhìn thấy, từng bước dẫm vào vùng nguy hiểm.
Nữ nhân ngu ngốc, ngươi không thấy mình càng nói thì sắc mặt chủ tử ngày càng đen hay sao?
Mùi dấm chua bốc lên nồng nặc như vậy, ngươi còn không cảm nhận được?
Ngay trước mặt chủ tử, lại khen chủ mẫu đại nhân cùng nam nhân khác xứng đôi, A Nguyệt ngươi thật là chán sống rồi!