Phúc Hắc Nữ Thánh Thần

Chương 18: Ban thưởng đan



"Khụ..." Vợ chồng Tuyết Trùng Dương vẻ mặt xấu hổ từ trong rừng trúc đi ra, phía sau lôi kéo đầu Tiểu Xà cùng Tiểu Hổ, "Mị nhi, làm sao ngươi biết chúng ta ở rừng trúc?"

"Gia gia, nãi nãi, các ngươi căn bản cũng không muốn giấu kín, nếu không động tĩnh cũng sẽ không lớn như vậy, đúng không?" Đôi lông mày của Tuyết Mị nhíu lại, khẽ cười nói; đem ánh mắt chuyển hướng đến hai huynh đệ song sinh vẻ mặt khẩn trương, trầm ngâm nói: "Tiểu Xà, Tiểu Hổ, hai huynh đệ các ngươi cũng đi theo học đi. Bất quá các ngươi phải hảo hảo mà học, đừng khiến cho bản thiếu thất vọng."

"Đa tạ thiếu gia, chúng ta nhất định sẽ cố gắng." Hai huynh đệ Tiểu Xà nhất thời mừng rỡ, nguyên bản tưởng rằng thiếu gia sẽ trách cứ bọn họ không tuân thủ quy củ, ai ngờ chẳng những không bị mà còn được 'hắn' cho phép học linh kỹ cùng mọi người. Thiếu gia đối với chúng ta tốt như vậy, hai huynh đệ âm thầm quyết định, nhất định không thể cô phụ kỳ vọng của thiếu gia.

"Uh, đầu tiên ta muốn nói cho các ngươi biết, ta dạy linh kỹ cho nhóm các ngươi cùng linh kỹ mà các ngươi học qua có chút bất đồng, nó sẽ theo tu vi của các ngươi tăng cường mà tăng cường, có thể hay không học được liền xem sự cố gắng của các ngươi." Tuyết Mị vắt hay tay ra sau lưng, giải thích; nàng quyết định đem một ít kiếm pháp, đao pháp, tiên pháp cùng thân pháp truyền cho bọn hắn. Đương nhiên cũng phải ấn định tư chất của bọn họ để mà truyền thụ.

Kế tiếp, liên tục nửa tháng, Tuyết Mị đều là cùng bọn thị vệ cùng nhau vượt qua, một bên đem võ học truyền cho bọn họ, một bên truyền cho bọn họ thuật đánh nhau kịch liệt, thuật ám sát; đặc biết Tuyết Lôi, hai huynh đệ Tiểu Xà cùng bốn cái tiểu đội trưởng, Tuyết Mị liền đem một trong những tuyệt học của mình: tiêu dao bí quyết cùng nhất tịnh truyền cho bọn hắn. Về phần hai vợ chồng Tuyết Trùng Dương càng không có lúc nào là không đi theo bên người tôn tử bảo bối, mỗi lần Tuyết Mị chỉ dạy một chiêu võ học, bọn họ cũng ở bên cạnh học; linh kỹ, đối với người ở thế giới này mà nói, là tuyệt đối tối mê hoặc.

Võ học Tuyết Mị truyền cho mọi người, chiêu thức thoạt nhìn rất bình thường, rất đơn giản, nhưng thường thường là nhất châm kiến huyết (lời nói trúng tâm sự; trong đây có nghĩa là một chiêu liền giết chết), nhất chiêu tuyệt sát, làm người ta khó lòng phòng bị. Võ học trong thiên hạ, vô kiên bất tồi (cứng đến đâu cũng có thể phá), duy mau không phá; ra tay gọn lẹ, tốc độ nhanh, phản ứng mau, đây là tam đại muốn tủy trong luyện võ.

Mà trong thời gian nửa tháng này, Sương Nguyệt thành cũng xảy ra hai cái đại sự kiện, thứ nhất, Hoa Hồng lâu đóng cửa, Hoa nương điên rồi, hoa khôi Song Song cô nương mất tích. Thứ hai, đại thiếu Chu gia Chu Phù Tân bị người giết chết, Chu gia chẳng những không trả thù ngược lại còn làm việc trở nên điệu thấp. Cả thành người người đều nghị luận, chỉ trong nửa tháng, các loại lời đồn bay đầy trời, có người nói Hoa Hồng lâu sở dĩ đóng cửa, nhất định là đã đắc tội một tên cường giả khủng bố, Song Song cô nương cũng là bị cường giả này bắt đi, có người nói Song Song cô nương giết Chu Phù Tân, Chu gia mới giận chó đánh mèo (giận kẻ khác mà không làm gì được hắn, đành phải quay sang bắt nạt kẻ yếu hơn) Hoa Hồng lâu, bởi vậy Hoa Hồng lâu mới đóng cửa; cũng có người nói, Chu Phù Tân ở Hoa Hồng lâu cùng người ta tranh đoạt Song Song cô nương, không ngờ người nọ là một gã cường giả linh thánh, cuối cùng tên linh thánh kia chẳng những tru diệt Chu Phù Tân, còn mang Song Song cô nương mạnh mẽ bắt đi, Hoa nương chờ bị bức đến thành điên... nghe đến mấy cái lời đồn này, Tuyết Mị có chút dở khóc dở cười, không thể tưởng tượng được người của thế giới này cũng bát quái như vậy, chính mình còn bị nói thành tuyệt thế cường giả; Chu gia kia nhìn qua cũng rất thức thời, bất quá bổn tiểu thư không nghĩ sẽ bỏ qua cho nhóm các ngươi như vậy, hừ, ỷ mạnh hiếp yếu có phải không? Vài năm nữa xem các ngươi có thể dễ chịu thế nào.

"Phanh... phanh..." trên sân huấn luyện ở hậu viện Tuyết gia, không ngừng vang lên tiếng đánh nhau, gần trăm cái bóng người, hai người một tổ, ngươi tới ta đối; một người thiếu niên tinh xảo dựa vào một gốc cây thanh trúc, nhìn đến phương hướng sân huấn luyện, lộ ra nụ cười thỏa mãn. Người này đúng là Tuyết Mị, nửa tháng, xem ra cũng đến thời điểm đi Vân Vụ cốc, tăng cường thực lực của mình chính là cấp bách. Tuyết Mị khẽ cười một tiếng, mũi chân điểm một chút, thân mình nhất thời bạo lược mà ra, nhẹ nhàng đứng trên đại cao sân huấn luyện, giương giọng nói: "Các vị, trước ngừng một chút, bản thiếu có một chuyện muốn nói cho các ngươi."

Bọn thị vệ nhanh chóng dừng lại, ánh mắt cực nóng nhìn bạch y thiếu niên trên đài cao; là 'hắn', đã cho chúng ta cảm nhận được sự ngiêm khắc của sư phụ, sự quan tâm của huynh đệ, tình bằng hữu chân thành; 'hắn' tà mị tuấn mỹ, 'hắn' thông minh cơ trí, 'hắn' tự tin lãnh ngạo; chỉ nửa tháng ngắn ngủi, Tuyết Mị lúc trước ở trong lòng người Tuyết gia từ cao xuống thấp là thiếu gia vô năng nay ở trong cảm nhận đã được nâng lên thành thần.

"Các vị huynh đệ, nửa tháng này, biểu hiện của mọi người rất khá, ta thật vừa lòng; kế tiếp, vì thủ hộ Tuyết gia, vì bảo hộ thân nhân, vì muốn cho ngày mai tươi đẹp, các ngươi phải càng thêm cố gắng; ngày mai, bản thiếu muốn đi ra ngoài lịch lãm một thời gian ngắn, nhiều nhất sẽ không vượt qua hai năm, thời gian này ta không ở đây, Tuyết gia liền giao cho các vị huynh đệ trông giữ."

"Gia gia, nãi nãi, kế tiếp liền xem các ngươi, ta đi rồi, Tuyết gia phải tận lực bảo trì điệu thấp mà làm việc. Chờ bản thiếu trở về, tin tưởng bản thiếu sẽ cho các ngươi một Tuyết gia hoàn toàn mới."

"Tốt lắm, các vị huynh đệ cứ tiếp tục tập luyện, chờ bản thiếu trở về, ai có biểu hiện xuất sắc, sẽ có phần thưởng, Tuyết Lôi, ngươi đi lên." Tuyết Mị đem ánh mắt dừng tại trên người Tuyết Lôi, đột nhiên mở giọng kêu lên.

"Thiếu gia..." Tuyết Lôi đi đến trước mặt Tuyết Mị, cung kính chờ phân phó. Tuyết Mị khẽ cười một tiếng, ngọc thủ (tay) duỗi ra, xuất hiện hai cái chai màu trắng, trầm giọng nói: "Tuyết Lôi, tiếp theo, đây là Tẩy Tủy đan cùng tăng linh đan, các ngươi mỗi người một viên, bản thiếu hi vọng thực lực của các ngươi có thể tiến thêm một bước."

Hai tay Tuyết Lôi cẩn thận cầm hai bình đan dược, phảng phất như nặng cả ngàn cân, hốc mắt nháy mắt đã ươn ướt, "Bùm" một tiếng quỳ gối dưới chân Tuyết Mị, khuynh khắc thời gian, "Bùm... bùm..." một trận âm thanh vang lên, bọn thị vệ nhất tề xoát xoát quỳ xuống một đống lớn. Trăm miệng một lời cùng kêu lên, nói: "Thiếu gia, ngài đối với chúng ta ân trọng như núi, thuộc hạ không thể hồi báo, chỉ có thể thề sống chết nguyện trung thành với Tuyết gia."

Đan dược tại đại lục này là cực kỳ trân quý, đặc biệt là Tẩy Tủy đan cùng tăng linh đan là hai loại đan dược trung phẩm khó có được, có người thậm chí cả đời chưa từng thấy qua linh đan, chứ nói gì đến có được; giống như Tuyết gia, gia tộc không đến trăm năm lịch sử, có thể có được loại xú linh đan đã là rất giỏi, trung phẩm linh đan lại càng không phải nghĩ, này gặp Tuyết Mị không chút do dự liền ban cho mọi người, cũng khó trách bọn thị vệ cảm động đến rơi nước mắt. Hai vợ chồng Tuyết Trùng Dương càng là nghẹn họng nhìn trân trối.

"Mọi người mau đứng lên, không phải chỉ là hai bình đan dược thôi sao, về sau còn nhiều, rất nhiều." Này vốn chính là Tuyết Mị từ Chu gia trộm lấy, đối với người nhà chính mình, Tuyết Mị tuyệt đối sẽ không keo kiệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.