Cúp điện thoại với ba xong, Thích Tự lại ngồi trong phòng khách trầm tư hồi lâu.
Phần mềm chống giám sát—đây rõ ràng là dấu hiệu cho thấy Phó Diên Thăng có điều giấu diếm. Tuy còn chưa tìm được bằng chứng xác thực, hắn cũng không thể nào ngăn mình nghĩ theo suy đoán của mình lúc ban ngày.
Đêm đã khuya, hắn lại đi khui rượu, vừa uống vừa nhớ lại đủ loại chi tiết từ khi quen Phó Diên Thăng đến giờ.
Hắn phát hiện ra ngoại trừ lần đầu tiên ở bar là do mình chủ động quyến rũ đối phương, dường như từng bước về sau đều nằm trong sự kiểm soát của Phó Diên Thăng. Ngay cả yêu cầu làm gia sư, nhìn thì như Thích Tự chủ động nhưng thực chất cũng là một cơ hội quá thuận lợi dành cho đối phương—nếu như mục đích Phó Diên Thăng là ẩn mình bên cạnh hắn.
Trước kia hắn đã thấy rất kì quái, không hiểu sao một người xuất sắc như Phó Diên Thăng lại chỉ làm trưởng bộ phận đầu tư ở một công ti chứng khoán, nhưng xem ra đó cũng chỉ là một thân phận để lấy danh nghĩa của đối phương?
Cũng có nghĩa, người kia vẫn luôn lừa Thích Tự tưởng rằng chỉ vì hắn mà đối phương từ bỏ công việc cũ...
Vậy mà hắn còn mừng tấp tểnh, cảm thấy mình rõ hời; hắn tưởng bản thân che giấu tốt lắm, kết quả mới lên giường với người ta mấy lần đã trầm mê.
...
Thích Tự uống một hơi cạn sạch rượu đỏ, lại rót thêm nửa li, siết chặt trong tay.
Biết rõ là những phát hiện cho đến giờ đang ngày càng gần với "chân tướng" hắn suy đoán, một "chân tướng" rất giống điều mà Phó Diên Thăng sẽ làm ra, trong lòng Thích Tự vẫn dâng lên một cảm giác thất bại, bất lực vì không tài nào nắm bắt được đối phương...
Mặc dù Phó Diên Thăng đang dạy hắn, đang giúp hắn, cũng chưa làm chuyện gì tổn thương đến hắn, nhưng về sau thì sao? Có ai lường trước được "lỡ như"?
Còn cái gì mà chỉ ở lại cạnh hắn nhiều nhất hai năm, trông chờ vào biểu hiện của hắn... chưa biết chừng hai năm này chính là thời hạn làm nhiệm vụ cũng nên?
Cứ như vậy trong một tích tắc, Thích Tự thậm chí còn hoài nghi có khi Phó Diên Thăng chỉ đang lợi dụng tình cảm của mình.
Chẳng phải quan hệ của Tống Phổ Tâm và Tư Trạch cũng như vậy hay sao?
...
Không, không thể nào, Thích Tự lắc đầu, tự nhủ mình không được nghĩ thế.
Bọn họ nhất định không giống vậy, rõ ràng Phó Diên Thăng cũng rất vui vẻ khi làm chuyện đó với hắn.
Cái lắc đầu khiến Thích Tự thành ra hơi choáng. Hắn cố nhịn lại xúc động muốn phang li xuống bàn trà, ngả người ra phía sau.
Hắn nghĩ tới chuỗi hạt trên cổ tay Phó Diên Thăng, nghĩ tới chú ân nhân từng cứu mình, nghĩ tới duyên phận thần kì giữa bọn họ.
Hắn liên tục thuyết phục bản thân, Phó Diên Thăng không như vậy.
...
Thế nhưng đến tận bây giờ, Phó Diên Thăng cũng chưa từng nói thích, chưa từng nói yêu với hắn lần nào.
Cùng với cảm giác mất mát trong lòng, Thích Tự thiếp đi lúc nào không hay. Trong mơ hồ, hắn thấy mình như đang ở trong căn nhà máy bỏ hoang, xung quanh là những cỗ máy bờ bụi, không thấy điểm cuối...
"Cứu... mạng..."
Hắn vừa lạnh vừa đói, toàn thân cứng ngắn không tài nào động đậy.
Hắn lớn tiếng kêu cứu, nhưng lại không thể phát ra bất kì âm thanh nào trong nỗi hoảng loạn!
Không biết bao lâu sau, một bóng người lờ mờ vọt vào, kéo hắn dậy... Hắn như người đuối nước, chỉ biết nắm chặt lấy tay đối phương!
Là chú ân nhân mang vòng hạt, hắn ngẩng đầu với đầy hi vọng, muốn được thấy cho rõ khuôn mặt đối phương, nhưng nhìn lên, người mà hắn trông thấy lại là...
"Phó... Diên Thăng?" Hắn cất lên âm giọng khàn khàn.
"Là tôi."
"Tại sao lại là anh?" Thích Tự cũng chẳng biết mình đang chờ mong điều gì, thế nhưng hiện tại hắn không muốn nhìn thấy người kia.
"Tại sao không thể là tôi?" Đối phương hỏi lại.
Thích Tự nắm lấy bả vai Phó Diên Thăng, muốn lắc đối phương như con thỏ Tuzki, nhưng lại không tài nào lắc nổi... Mẹ! Sao cơ thể người này cứng vậy? Cổ cứ thẳng đờ, không giống Tuzki gì cả...
Người kia kéo hắn vào vòng ôm, cẩn trọng hôn lên khóe môi hắn, còn dịu dàng thì thầm: "Sao uống nhiều rượu thế này?"
Hơi người quen thuộc khiến Thích Tự không thể nào kháng cự, hắn chậm chạp chớp mắt, mất nửa phút để nhận ra hình như trước mắt mình là người thật.
Thích Tự trừng mắt, đôi tay dịch từ bả vai lên mặt đối phương, ve vuốt, rồi cấu mạnh một cái.
Phó Diên Thăng: "..."
Thích Tự: "..." Là thật!
Phó Diên Thăng bắt ngay lấy cổ tay đối phương, đè cả người Thích Tự xuống sofa, nhíu mày nhìn qua mặt bàn rồi trừng hắn: "Có chuyện gì, sao lại say đến mức này?"
Thích Tự nhìn nét mặt lo lắng mà thâm tình của Phó Diên Thăng, cảm nhận được vẻ phong trần mệt mỏi trên người đối phương, chút chếnh choáng vừa rồi cũng bay sạch trong giây lát.
Hắn như bị bỏ bùa, bị mê hoặc, ngay lúc này chỉ muốn cảm nhận được thân nhiệt của đối phương.
Thích Tự đưa tay ôm lấy cổ người kia, thầm thì ra hai chữ.
Hơi thở Phó Diên Thăng khựng lại, bị một câu của Thích Tự kích thích cho cứng họng, vừa bận bịu cởi áo khoác trên người, vừa hung hăng đổ người hôn xuống.
Hai người xong một lần trên sofa, còn chưa hết hứng, Phó Diên Thăng lại ôm hắn tiến vào phòng ngủ, lúc chân chạm đất còn bất cẩn đá đổ hai vỏ chai rượu.
Đặt Thích Tự xuống giường phòng ngủ rồi, Phó Diên Thăng trầm giọng hỏi một câu: "Đừng nói là vì nhớ tôi mà uống rượu nhé?"
Thích Tự quay đầu sang bên tay Phó Diên Thăng đang chống cạnh mình, bắt gặp chuỗi hạt kia lại ngẩn người nhìn vài giây, không nhịn được mà nắm lấy cổ tay đối phương, bao trọn chuỗi hạt kia, hổn hển nói: "Nếu tôi nói phải thì sao?"
Phó Diên Thăng hơi khựng lại, sau đó động tác lại càng thêm điên cuồng.
Đến tận khi Thích Tự nhắm mắt chìm hẳn vào giấc ngủ, Phó Diên Thăng vẫn ôm lấy hắn, kề sát thân mật.
Sáng hôm sau, Thích Tự tỉnh lại vì ngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng.
Hắn xoa eo ngồi dậy, nhìn qua giường chiếu xộc xệch mới nhớ ra chuyện nửa đêm hôm qua.
Ra đến ngoài, hắn phát hiện phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, Phó Diên Thăng mặc một chiếc áo len đen, đang quay lưng về phía hắn nấu ăn.
Thích Tự tiến lại gần, khoanh tay đứng dựa vào tường, khàn giọng hỏi: "Sao lại sang sớm?"
Phó Diên Thăng hơi ngạc nhiên quay ra, trông thấy Thích Tự chỉ tùy tiện tròng lên người một chiếc áo sơ mi, để lộ chân trần trắng ngà phía dưới mà thiếu điều phụt máu mũi!
"Cậu chả hỏi tôi nhớ cậu hay không còn gì?" Phó Diên Thăng miễn cưỡng quay đầu về, vừa cầm đũa lật trứng tráng trên bếp, vừa nói: "Cho nên tôi mới quyết đổi sang chuyến xuất phát từ sáng sớm ngày mùng 2, vội vàng qua để tặng cậu một niềm vui bất ngờ, mà ai ngờ vừa vào nhà đã gặp một con ma men..."
Thích Tự: "Chênh nhau có một ngày thôi mà, cần gì phải đổi?"
Phó Diên Thăng không đáp mà nói hắn: "Nhanh đi mặc quần vào, đừng có để bị lạnh, xong thì ra ăn chút gì đi."
Thích Tự hừ mũi cười một tiếng, xoay người lại.
Trong bữa cơm, Phó Diên Thăng nhìn nhìn Thích Tự, lại nhớ tới cảnh tượng tối qua khi vừa vào nhà, đành hỏi: "Sao tối qua uống nhiều thế? Tâm trạng không tốt à?"
Thích Tự nhướng mi: "Đã nói là nhớ anh rồi mà."
"Nghĩ cậu nói gì tôi cũng tin đấy à? Cậu mà là người như thế chắc?" Phó Diên Thăng nhìn hắn, không khỏi nói: "Có phải Tết về ba cậu đã nói gì không?"
Thích Tự: "Ông ấy có thể nói gì chứ?"
Phó Diên Thăng: "Giục cậu kết hôn chẳng hạn?"
Thích Tự: "..."
... Sao đó giờ hắn không nhận ra Phó Diên Thăng sở hữu trí tưởng tượng phong phú thế nhỉ?
Thích Tự đâm lao rồi đành phải theo lao hỏi lại: "Nếu ba muốn tôi kết hôn thật thì anh thấy sao?"
Phó Diên Thăng gắp đồ ăn cho hắn: "Cậu có thể chọn không kết hôn, dù sao đây cũng là cuộc sống của chính cậu."
Thích Tự lại nhớ đến điều Phó Diên Thăng giấu mình mà cười lạnh trong lòng: "Tại sao tôi không thể kết hôn? Chẳng lẽ anh còn định ở bên tôi cả đời?"
Phó Diên Thăng: "..."
Thích Tự thấy đối phương im lặng thì càng không dễ chịu gì, đang thầm chỉ trích, hắn lại nghe Phó Diên Thăng hỏi ngược một câu: "Không được à?"
Trái tim hắn nảy mạnh một nhịp: "Tôi nói được thì anh có làm thật không? Ai là người từng nói chỉ muốn khảo nghiệm tôi trong hai năm?"
Phó Diên Thăng nhìn về phía hắn, nói đầy ẩn ý: "Chỉ cần hai người tâm đầu ý hợp, có ở đâu thì cũng là cạnh nhau."
Thích Tự nghẹn họng, nghe vậy mà không khỏi nghĩ tới ba mẹ mình, tới việc hai người vẫn tách rời đến cả chục năm trời mặc dù trong lòng chưa bao giờ mất nhau...
Cái gì mà tâm đầu ý hợp thì luôn ở cạnh nhau chứ, toàn là nói nhảm!
Phó Diên Thăng chắc chắn không biết, mẹ hắn đã cô đơn và đau khổ đến nhường nào trong suốt mười năm ba hắn bỏ đi ấy... Nếu yêu nhau, vì cái gì còn muốn xa nhau?
Nhưng Thích Tự cũng không muốn tiếp tục bàn luận về chủ đề này cùng Phó Diên Thăng, nói chuyện tình yêu với cái người còn giấu diếm mình nhiều như thế đúng là xa vời!
Thích Tự nhanh chóng ăn nốt mấy miếng cơm rối nói: "Tôi đọc hết sách về <Mô hình hóa Quyết sách> rồi, lát cần anh giảng lại cho một chút."
Thích Tự: "Còn chưa giải quyết được vụ thu mua của cả Hồng Trang lẫn Liên Tú thì chúng ta có thể sẽ phải về nước bất cứ lúc nào, không tranh thủ thì sao kịp."
"Tự giác thế?" Phó Diên Thăng cười cười, lơ đãng hỏi, "À, thế gần đây Tô tổng có liên lạc gì với cậu không?"
Thích Tự: "Đêm giao thừa anh ta có gửi tin nhắn Chúc mừng năm mới, bảo trước đó đã nhận được liên lạc từ Hứa Kính nên muốn cảm ơn tôi."
Phó Diên Thăng: "Chỉ vậy thôi?"
Thích Tự buông đũa: "Ừm, nhưng Hứa Kính nói Sơn Vũ cùng lắm sẽ chỉ chi ra 10 triệu, mà ngần ấy thì không thể đủ cho Hồng Trang phát triển nhanh và mạnh như đối phương muốn được."
Phó Diên Thăng nhẹ tay gõ gõ mặt bàn, như có điều suy nghĩ: "Tôi nhớ là Hứa Kính chiếm 50% cổ phần ở Sơn Vũ, nhưng trong bữa cơm lần trước anh ta lại bảo mình chỉ đang "bình định thiên hạ" thay cậu, thế rốt cục công ti đầu tư ấy là của ai?"
Thích Tự trầm mặc vài giây, nói: "50% kia là Hứa Kính đứng tên giúp tôi."
Phó Diên Thăng: "Cậu còn có cổ phần ở cả Tư Nguyên, tổng cộng chắc chắn đã sở hữu trên 50%, cho nên công ti đầu tư này chính là của cậu đúng không?"
Thích Tự nhíu mày: "Cũng không thể nói vậy, hiện tại Hứa Kính vẫn là người quản lí, ba tôi đã nói cho tôi đâu."
Phó Diên Thăng nói: "Gọi điện cho ba cậu đi, hỏi xem công ti này phân phối quyền cổ đông thế nào, để ra bao nhiêu vốn lưu động và cậu có được dùng đến nó hay không."
Thích Tự sửng sốt: "Anh bảo tôi hỏi những chuyện ấy làm gì?"
****
<Epilogue>
Trông thấy Thích Tự để chân trần.
Phó Diên Thăng: "C-Cmn, trời muốn khử mình luôn hay gì! Không được, từ giờ không thể dung túng như thế được, một tuần nhiều nhất một lần thôi!"