Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 165: Buộc hắn cúi đầu



Thích Tự đứng dậy đi vào phòng họp kia, rút điện thoại trong túi quần ra, tìm đến dãy số quen thuộc, do dự vài giây rồi cũng ấn gọi.

Chẳng mất bao lâu đầu kia đã nhận, giọng nói của Hứa Kính vang lên: "A lô?"

"Em đang ở chỗ Cù tổng của Thực phẩm Lũng Tiên." Thích Tự đã tranh thủ điều chỉnh lại tâm trạng của mình sau mấy giây vừa rồi, ánh mắt mãnh liệt những ngữ khí hoàn toàn bình thản, "Anh muốn em gọi điện là vì chuyện gì?"

Có vẻ Hứa Kính cũng không ngờ hắn lại bình thản đến vậy, trầm mặc một lát mới từ tốn nói: "Dương tổng của Tân Điểu kể với anh, hôm qua vừa được cậu hẹn gặp."

Thích Tự: "Người này cũng vội báo cáo ghê."

"Anh đã nghe một chút về hiện trạng của Tư Nguyên, cũng biết chuyện Vương Trăn Đống muốn rút vốn, đoán được cậu sẽ đi tìm Cù tổng nên hôm qua mới gọi điện trước để nói qua về tình hình của Tư Nguyên, nhưng anh cũng không biết người ta có thể giúp đỡ hay không." Hứa Kính ngừng lại một chút, nói tiếp, "Còn nhớ anh đã bảo gì khi cậu muốn thu hồi toàn bộ dự án đầu tư của Sơn Vũ chứ?"

Nghe như vậy, Thích Tự cũng xác nhận được rằng—Hứa Kính đúng là muốn đánh đòn phủ đầu với mình!

Thích Tự, bao năm nay anh tận tụy điều hành công ti cho cậu, đầu tư không chỉ vì lợi nhuận mà quan trọng còn vì mạng lưới quan hệ sau mỗi dự án, những lợi ích có thể sẽ trở nên cần thiết cho cậu trong tương lai nữa kìa. Thế mà cậu lại thản nhiên yêu cầu thu hồi như vậy?

Câu nói kia vẫn như văng vẳng bên tai, nhưng sau khi chuyện nhà họ Tư vỡ lở, Thích Tự không tin Hứa Kính không hiểu ra động cơ khiến hắn làm vậy!

Tổ chim bị phá trứng sao lành, nếu cổ phiếu của Tư Nguyên sụt giảm kịch sàn sau khi nhà họ Tư rút đi, các mối quan hệ của Sơn Vũ còn có ích lợi gì?

"Nhớ, còn nhớ anh bảo em vẫn mang tâm tính thiếu niên, chưa hiểu được xã hội hiểm ác là thế nào, không phải ai cũng trọng tình nghĩa như em tưởng..." Thích Tự rũ mắt rồi lại nhìn lên, trong mắt ánh lên nét lạnh lẽo, "Em biết đây là hiện thực, chỉ không ngờ anh lại đích thân dạy cho em bài học này."

Hứa Kính: "Nếu làm vậy có thể khiến cậu nhận thức rõ..."

Thích Tự siết lấy điện thoại trong tay, thẳng thừng ngắt lời đối phương: "Anh Kính, nếu anh muốn em gọi cuộc điện thoại này để tán đồng những gì anh nói khi ấy, thì e là anh phải thất vọng rồi. Đúng, anh là người đã quyết định đầu tư cho Dương Hiểu Tuyết và Cù Vĩ Tường, nhưng đừng quên, đấy đều là tiền của Sơn Vũ. Hôm nay em đến tìm Cù Vĩ Tường cũng không phải chỉ để xin hỗ trợ, mà là đến bàn chuyện hợp tác, là có qua có lại đôi bên cùng hưởng lợi! Nếu Cù tống cũng không phân biệt được chính phụ như anh, thì chỉ có thể nói là hữu duyên vô phận, em tuyệt đối sẽ không vì chút rào cản này mà khép nép quỳ lạy một ai hết!"

Đầu bên kia lập tức rơi vào im lặng rất lâu.

Đợi vài giây không thấy đối phương lên tiếng, Thích Tự bèn nói: "Nếu anh không muốn nói gì khác, thì em cúp trước đây."

Hứa Kính còn chưa có đáp, hắn đã nghiến răng kết thúc cuộc gọi.

Thích Tự cất điện thoại đi, bỗng nhiên cảm thấy quá mệt mỏi, đứng tựa vào cửa phòng hơn chục giây, ngẩng đầu nhìn lên quạt trần và bóng đèn tuýp lỗi thời...

Hắn không ngờ Hứa Kính sẽ đi, càng chưa từng nghĩ Hứa Kính sẽ về phe đối lập với mình, nhưng từng chuyện từng chuyện lại đều đã xảy ra.

Vừa rồi nói gắt với Hứa Kính, cũng không phải là hắn không sợ gì.

Hắn biết mình có thể mạnh miệng nói mình không khép nép quỳ lạy người khác, là vì trước giờ đã quen sống sướng được chiều, từ khi hắn có nhận thức đến nay, sự nghiệp của ba ngày chỉ ngày một lớn mạnh, môi trường xung quanh khiến hắn hình thành nên ý niệm này.

Nhưng nếu giống như mẹ hắn nói, thế gian này không có gì là bất biến, chẳng giàu sang nào là vĩnh cửu, cực thịnh thì tất suy, nếu tình trạng của Tư Nguyên ngày càng tồi tệ, đứng trước đường cùng hắn còn có thể giữ vững lập trường của mình hay không?

...

Thích Tự nhanh chóng lắc lắc đầu để mình tỉnh táo, quay lại văn phòng của Cù tổng.

Cù Vĩ Tường bưng chiếc cốc giữ nhiệt đã ố vết trà trên tay, đang nói chuyện phiếm với Sở Mộng, cười khà khà như một người cha hiền từ.

Thích Tự lên tiếng gọi "Cù tổng".

"Gọi xong rồi sao?" Cù Vĩ Tường rướn người ra, vội gọi hắn tới ngồi.

Ngồi xuống xong, Thích Tự mới nhìn Cù Vĩ Tường nghiêm mặt nói: "Cù tổng, Hứa Kính chỉ nói là anh ấy đã kể qua cho ngài về tập đoàn Tư Nguyên, nhưng chắc cũng qua đó mà ngài biết được về thân phận khác của tôi. Không giấu gì Cù tổng, đúng là gần đây Tư Nguyên đang gặp chút khó khăn, có cổ đông đang muốn rút vốn vội, tập đoàn không muốn việc này ảnh hưởng đến giá cổ phiếu, cho nên mới đang tìm đối tác mới nguyện ý tiếp nhận số cổ phần kia. Từ khi lên sàn NSDK từ mười năm trước, giá trị thị trường của Tư Nguyên vẫn luôn ổn định phát triển, dưới trướng có thời trang MeiWei nổi tiếng ở cả trong lẫn ngoài nước, với trụ sở và chuỗi cung ứng hoàn chỉnh ở hơn mười quốc gia bao gồm Trung Nhật Mĩ Úc. Hôm nay tôi tìm đến ngài, cũng là vì phát hiện ra trong số các dự án đầu tư của Sơn Vũ trước đây, quý công ti mấy năm này phát triển mạnh mẽ, sở hữu nguồn tài lực rất dồi dào. Nếu ngài đồng ý giúp đỡ chúng tôi vượt qua thời kì khó khăn này, một khi thoát khỏi nguy cơ nhất định Tư Nguyên cũng sẽ hỗ trợ Thực phẩm Lũng Tiên phát triển về lâu về dài. Nhưng phải nói, tập đoàn cũng chưa khốn đốn đến mức cùng đường, nếu Cù tổng không thoải mái thì chúng tôi cũng sẽ không cưỡng cầu."

Thích Tự nói rất trôi chảy, thái độ không kiêu cũng không tiện, khiến Cù tổng cũng không khỏi ngẩn người. Ông nhìn Thích Tự, mới đầu còn có chút chờ mong, nhưng nghe đến cuối thì không khỏi sửng sốt, vội nói: "Ấy? Hồi nãy chính tôi cũng nói là muốn hỗ trợ mà. Hứa tổng, Hứa tổng cũng đâu có bảo tôi đừng giúp."

Thích Tự nhíu mày: "Nói thật, tôi cũng không biết mục đích Hứa tổng muốn tôi gọi một cú vừa rồi để làm gì. Nếu không ngại thì ngài có thể truyền đạt lại những gì anh ấy đã nói với ngài luôn tại đây."

Cù Vĩ Tường đặt cốc xuống, khua tay giải thích: "Cậu ấy bảo tôi, Sơn Vũ vốn dĩ thuộc về cậu, nhưng cậu còn đi học nên cậu ấy mới tạm đứng ra quản lí giúp. Có thể là vì sợ tôi không tiếp cậu, cậu ấy còn nói mong tôi nể tình hợp tác trước đây, nếu cậu cần gì thì tôi hãy ra tay giúp đỡ."

Thích Tự trầm mặc giây lát, lại nói: "Thật ra nửa năm trước Hứa Kính đã rời khỏi Sơn Vũ, không còn là người của Tư Nguyên chúng tôi nữa. Tôi không phủ nhận ân tình của anh ấy với ngài, nhưng nếu vì anh ấy nhờ mà ngài mới chấp nhận bàn chuyện hợp tác với chúng tôi, thì thật sự không cần đâu."

"Đâu có đâu có." Cù Vĩ Tường khoát tay nói, "Tôi nhớ ân tình của Hứa tổng, nhưng cũng nhớ ân tình của Sơn Vũ nữa chứ, nói sao thì khoản đầu tư năm đó cũng là của Sơn Vũ kia mà, không có nó thì sao có được Lũng Tiên của ngày hôm nay. Kì thực, trước khi cậu tới tôi đã cân nhắc rồi, tối qua gọi điện với con gái, nó cũng nói y như cậu, bảo Tư Nguyên là tập đoàn lớn đã lên sàn nhiều năm, chẳng dễ gì mà sụp đổ, hiện tại cổ phiếu có chút bấp bênh âu cũng vì chuyện nhà họ Tư, qua khỏi là tốt liền, song nếu chúng tôi có thể nhân cơ hội này mà thắt chặt quan hệ với bên cậu, thì tương lai phát triển sau này sẽ rất rộng mở..."

Sở Mộng có phần bất ngờ, trao đổi ánh mắt với Thích Tự rồi lại nhìn về phía Cù Vĩ Tường.

Đối phương đã cầm cốc lên một lần nữa, có vẻ vẫn căng thẳng: "Nhưng tôi không rõ các cậu cần bao nhiêu, vì bên tôi cùng lắm cũng chỉ có thể bỏ ra 600 triệu."

Sở Mộng nghe đến đây thì sợ ngây người, trước khi đến cô đã nghe Thích Tự nói qua về lỗ hổng tài chính trước mắt của Tư Nguyên, nhưng hoàn toàn không ngờ ông chú trông bần bần này vừa xuất thủ đã dứt khoát vung ra tận 600 triệu! Hào khí bậc này thì đúng là ăn đứt cả khối thành phần tinh anh vàng bạc đầy mình trong Phong Mậu bọn họ!

Thấy im ắng, Cù Vĩ Tường còn tưởng bọn họ chê ít, lại nhìn Thích Tự xoa xoa cốc giải thích: "600 triệu này vốn là khoản bọn tôi định đầu tư vào các đại lí offline trong nước, nhiều hơn thì thật tình là không có."

Thích Tự vội nắm tay trước môi hắng giọng, nói: "Như vậy là vừa đủ, nhưng ngài dự định xuất ra cả 600 triệu thật sao?"

Cù Vĩ Tường: "Đương nhiêu rồi, nhiều tiền như vậy sao tôi dám đùa!?"

Thích Tự cảm kích nói: "Vậy tôi xin cảm ơn Cù tổng trước."

Cũ Vĩ Tường bấy giờ mới nhẹ thở ra: "Cảm ơn gì chứ, tôi bỏ tiền ra mua cổ phần của tập đoàn các cậu mà, đâu phải tặng không." Ông liếc nhìn đồng hồ rồi nói, "Cũng 12 giờ rồi, mình xuống ăn cơm trước đi, ngồi thêm lát nữa thì e là đồ nhà bếp làm sẽ nguội cả mất!"

Lúc xuống nhà, Thích Tự cũng gọi luôn cho ba để báo cáo tiến triển. Nghe hắn kể về Cù Vĩ Tường, Thích Nguyên Thành cũng không khỏi ngạc nhiên, mừng rỡ nói sẽ lập tức cho người của tập đoàn đến chỗ Thích Tự, cùng bàn việc chuyển giao cổ phần luôn.

Bọn họ đi theo Cù Vĩ Tường xuống nhà ăn, hiện có không ít công nhân còn đang ăn, gặp Cù Vĩ Tường cũng không hề e dè, nhao nhao chào hỏi "Sếp Cù", hiển nhiên cho thấy vị chủ tịch này rất được lòng cấp dưới.

Cù Vĩ Tường đưa mấy người Thích Tự vào một phòng riêng, cười bảo: "Bình thường tôi toàn ngồi ngoài ăn chung cho vui, mà sợ các cậu thấy ổn nên mới bảo người dọn cho phòng riêng này."

Yên vị xong, đầu bếp đích thân mang đồ ăn vào cho bọn họ. Cả Vương Mãnh cũng đến là bốn người tất cả, đồ ăn đã tràn lan cả bàn mà Cù Vĩ Tường còn nói: "Chỗ này của bọn tôi vùng sâu vùng xa, điều kiện đơn sơ nên chỉ có đồ ăn dân dã thôi, mong mọi người không chê."

"Ngài cứ nói quá!" Sở Mộng nào còn dám xem nhẹ người ta, từ lúc Cù Vĩ Tường ngỏ ý bỏ ra 600 triệu, cô cũng bắt đầu thấy ông chú này không khác gì Phật Di Lặc đang tỏa ra hào quang quanh mình.

Trong bữa cơm, Thích Tự có tìm chủ đề để nói chuyện với Cù Vĩ Tường: "Cù tổng, không biết con gái ngài học chuyên ngành gì?"

Cù Vĩ Tường nghe người ta nhắc đến con gái thì mặt mũi cũng sáng bừng: "Nó học marketing, hình như cũng liên quan đến kinh doanh phải không nhỉ?"

"Có thể nói vậy..." Thích Tự cười cười, "Vừa rồi nghe ngài kể về, tôi thấy con gái ngài rất có mắt nhìn đại cục, tưởng là cũng chung ngành tài chính kinh doanh."

Cù Vĩ Tường liếc nhìn Thích Tự, cười khà khà bảo: "Thật ra con gái tôi cũng biết cậu."

Thích Tự hơi sửng sốt: "Biết tôi?"

Cù Vĩ Tường: "Ừ, con giá tôi đọc được tin tức về cậu trên mạng, nói cậu học ở Stafford, danh giá hơn trường nó đang theo học nhiều, còn bảo hiện cậu đang đấu đá với một "Thái tử" nhà họ Lâm, cơ mà nó khen cậu đẹp trai trẻ tuổi, trông có triển vọng hơn người kia nhiều..."

Thích Tự: "..."

"Tôi không biết nhiều về mấy chuyện này, nhưng nó đã nói vậy thì chắc chắn cậu phải rất lợi hại rồi." Cù Vĩ Tường lại nhớ ra gì đó, buông đũa lấy điện thoại, nói, "Hôm qua nghe nói cậu sắp đến tìm tôi, nó còn gọi nhờ tôi xem có xin được Wechat của cậu không!"

Thích Tự: "..."

Sở Mộng ở bên cạnh không nhịn được mà phụt cười, hỏi: "Cù tổng, chắc em gái nhà mình vẫn chưa tình yêu tình báo gì nhỉ?"

Có vẻ Cù Vĩ Tường không thông thạo Wechat lắm, mò mẫm nhấn từng cái một lân màn hình, thi thoảng lại liếc nhìn Thích Tự, nhỏ giọng lầm bầm: "À thì cũng chưa."

Ăn xong, mấy người lại về văn phòng của Cù Vĩ Tường, bàn thêm không ít về dự định hợp tác sau này, đến khi người của Thích Nguyên Thành tới nơi mới tiếp quản từ đó.

Tranh thủ rảnh rang được chút, Thích Tự xin luật sư Hàn điếu thuốc rồi xuống cuối hành lang đứng một mình cho thoáng đãng.

Cửa sổ hành lang hướng tây, dưới huyện lại ít nhà cao tầng, mới 4 rưỡi nhìn ra đã trông thấy ráng chiều xa xa.

Thích Tự châm thuốc, rít sâu một hơi.

Mặc dù Cù Vĩ Tường đã đồng ý đầu tư, cứ nhớ lại cuộc điện thoại với Hứa Kính hồi nãy là hắn lại không khỏi phiền não.

Thích Tự rút điện thoại ra, do dự giây lát rồi lại bấm vào số Hứa Kính.

Điện thoại vừa kết nối, Thích Tự là người lên tiếng trước: "Anh biết kiểu gì Cù tổng cũng sẽ đồng ý hỗ trợ phải không?"

Hứa Kính: "Ông ấy đồng ý rồi sao?"

Thích Tự: "Đừng vờ vịt với em, anh cũng tiếp xúc rồi, làm gì không biết ông ấy là người thế nào."

Hứa Kính: "Thì sao chứ? Chuyện thương trường lúc nào chẳng có biến được, tiền trong tay người ta thì làm sao anh chắc ông ấy sẽ giúp các cậu?"

Thích Tự cười khẩy, mỉa mai: "Hứa Kính, rốt cục là anh có ý gì? Anh nghĩ mình gọi cho Cù tổng một cuộc thì em sẽ mắc nợ anh sao? Hay anh thấy mình nợ em, nên nhất quyết phải vẽ thêm chuyện để làm?"

Đầu kia im ắng hồi lâu, đến khi Thích Tự cứ nghĩ đối phương không nói được gì nữa, giọng nói của Hứa Kính lại cất lên, vẫn ôn hòa như trong trí nhớ của hắn, không đắc ý hay tỏ vẻ trên cơ, cũng không phải cố ý chọc tức, ngược lại còn mơ hồ lộ ra vẻ bất lực và nghẹn ngào—

"Tiểu Tự, anh cũng chỉ muốn thấy cậu cúi đầu nhận sai, vì sao lại khó khăn đến vậy?"

Lửa giận trong mắt Thích Tự lập tức như bị câu nói này của đối phương tưới tắt.

Hắn ngẩn người, mãi đến khi tí nữa bỏng tay vì tàn thuốc mới phản ứng được.

"Anh Kính." Ánh mắt Thích Tự vẫn không hề dao động, hắn chân thành nói: "Anh có quan điểm của anh, em cũng có lập trường muốn giữ vững."

Hứa Kính không phản bác thêm, vẻ bất lực vừa rồi cũng chỉ như Thích Tự tưởng tượng ra.

Sau đó, hắn nghe thấy đối phương bình tĩnh nói tiếp: "Anh nghe Lâm Hoán nói, việc Vương Trăn Đống rút vốn là do người của Lập Tảo giật dây, Cù tổng chịu thế chỗ Vương Trăn Đống là chuyện mừng, nhưng anh nghi mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi, những người vừa trở thành cổ đông nhỏ lẻ của Tư Nguyên gần đây đều đáng nghi, bên cậu nhớ để ý cẩn thận."

Thích Tự gảy đi tàn thuốc, thấp giọng nói: "Anh cũng sang chỗ Lâm Hoán rồi, tiết lộ cho em chuyện này mà không sợ ông chủ mới có ý kiến à?"

"Anh ở cạnh hai cha con cậu đã bảy năm trời, chẳng lẽ cậu coi anh là động vật máu lạnh vô tình thật chắc?" Hứa Kính không nhịn được mà cáu kỉnh hỏi ngược, ngừng một chút mới bình tĩnh lại, nói, "Nhưng anh cũng chỉ tiết lộ được đến thế thôi, hi vọng các cậu có thể vượt qua khó khăn lần này." Nói xong thì cúp điện thoại luôn.

Thích Tự nhìn nhìn điện thoại, phả ra một hơi khói trắng, lại nheo mắt trông về chân trời đằng xa, nhận ra ráng chiều đã thẫm đi không ít.

Mặt trời cũng sắp lặn.

Hắn tua đi tua lại lời nói của Hứa Kính trong đầu, bên tai cũng mơ hồ nghe thấy một câu "Chưa được cậu cho phép, tôi tuyệt đối sẽ không mạo muội ra tay" của Phó Diên Thăng, nghĩ mà không nén được cơn giận, mới mạnh tay nện lên khung cửa sổ một cái.

Đi thôi chưa đủ, người nào cũng muốn buộc hắn cúi đầu nữa mới chịu!

Mẹ!

"...Thích tổng?" Đúng lúc Thích Tự đang mất khống chế, Sở Mộng cũng đang đi tìm hắn, trông thấy người kia đột nhiên đấm vào cửa sổ thì hết hồn, "Thì, thì ra cậu ở đây?"

Thích Tự quay lại đối mặt với Sở Mộng, ánh mắt trầm tĩnh không hề hợp với tuổi tác của hắn.

Nhưng Sở Mộng cũng không quên hắn vừa mới tức giận, bèn cười hỏi: "Sao vậy, chẳng phải Cù tổng đã đồng ý bỏ vốn rồi à?"

****

<Epilogue>

Thích Tự: "Đi thôi chưa đủ, người nào cũng muốn buộc hắn cúi đầu nữa mới chịu! (*  ̄︿ ̄)"

Phó Diên Thăng: "??? Nằm không cũng trúng đạn???"

-

vtrans by xiandzg

T/N: Bữa nghe Hi bảo Phúc hắc nhiều phiên ngoại lắm, khả năng cao là sẽ có điểm nhìn của Thầy nữa, nhưng mà chỉ đăng lên mạng có một phần thôi, còn đâu để dành cho xuất bản phổn thể với giản thể x_x giản thể ok chứ phổn thể thì quá bằng đánh đố em rồi 🥴

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.