Phúc Hắc Tiên Sinh

Chương 4-3: Yêu cậu để trong tâm, khó nói thành lời (Hạ)



Bằng mắt cũng thấy được thời điểm cuối tuần ngày từng ngày tới gần, Dung Tiểu Xuân ngồi không yên, bắt đầu nghĩ coi đối tượng xem mắt của ông chủ Bảo là như thế nào.

Dung Hạ không nhịn được ham muốn châm chọc: “Chẳng phải anh chỉ cần nói rõ là tốt rồi sao? Anh để ý người ta kết hôn cùng ai làm chi.”

“Làm sao em có thể hiểu được tâm tình của anh!” Dung Tiểu Xuân rối tinh.

Dung Hạ buông tay: “Sao em lại không hiểu được, so với anh còn là người bi kịch hơn…”

Ngay tại lúc anh em họ Dung so sánh xem ai là kẻ bi kịch hơn, Mạc tiểu thư đúng là không quên chuyện mình đã đồng ý với Dung Tiểu Xuân. Cô bắt đầu chuẩn bị điều tra qua chuyện yêu đương của anh lớn họ Bảo.

“Không biết?” Mạc Vân tròn mắt, “Sao anh lại có thể không biết? Chắng phải anh bị gọi là “bạn tốt nhất” của anh Tiểu Du sao?”

Mạc Ngôn bình tĩnh gật đầu: “Quân tử chi giao đạm như thủy.”

Mạc Vân ngửa mặt lên trời thở dài, lần thứ hai trước mặt ông anh nhà mình kinh ngạc.”Em phải ăn nói thế nào với Tiểu Xuân đây?”

“Em không phải gián điệp Tiểu Du cài bên cạnh Tiểu Xuân sao?” Mạc Ngôn ngẫm nghĩ, tên bạn tốt thanh mai trúc mã của hắn cũng nên có kết quả, vì thế chỉ điểm một cái cho em gái nhà hắn, “Nghe qua gián điệp hai mang chưa?”

Ánh mắt Mạc Vân sáng lên, cười xấu xa với Mạc Ngôn: “Cái gì mà gián điệp hai mang chứ, em chính là bà mối của anh Tiểu Du mà!”

Ông chủ Bảo hẹn gặp Mạc tiểu thư nói chuyện, thực ra chẳng hề nghi ngờ. Nhưng khi hắn đặt vấn đề với Mạc tiểu thư, liền tràn ngập hoài nghi.

“Đã từng yêu chưa hả?” Bảo Du nâng kính một cái, ngờ vực liếc xéo Mạc Vân.

Biểu hiện của Mạc Vân vô cùng tự nhiên: “Tiểu Xuân tò mò mà. Có câu, biết người biết ta trăm trận trăm thắng! Yêu đương như chiến trường, đương nhiên là hiểu biết nhiều hơn mới tốt chứ.”

Bảo Du khẽ cười đứng lên: “Cô thật là đối với chuyện của bọn anh rất để bụng.”

Mạc Vân gật đầu: “Anh Tiểu Du giao việc, Mạc Vân tan xương nát thịt cũng sẽ không tiếc.”

Bảo Du lắc đầu: “Cô có tâng bốc nịnh nọt cũng phải như Tiểu Xuân đáng yêu.”

Nụ cười của Mạc Vân méo đi một giây, ai yêu ngươi mà cần nịnh nọt chứ, ta cũng không phải tên ngốc Dung Tiểu Xuân. Bảo Du nắm được mấy giây biểu cảm thay đổi của Mạc Vân, thấy buồn cười, nhưng thật ra cũng muốn nhìn xem cô nàng muốn làm chuyện gì.

“Anh Tiểu Du, chẳng phải anh muốn đợi Tiểu Xuân có hành động sao? Cho nên anh cần phối hợp với em nha.” Mạc Vân uống một hớp nước, nét cười trên mặt như cũ.

“Chuyện đã từng yêu, ” Bảo Du cúi đầu trộn trộn cà phê, “Không có gì đáng nói.”

Mạc Vân yên lặng, tự mình nén giận, đành phải nhắc lại: “Anh Tiểu Du, phối hợp chút thôi.”

Khóe miệng Bảo Du hơi nhếch lên, dường như nhớ lại chuyện gì, ngừng chốc lát hắn mới nói: “Đã từng yêu, đương nhiên là có, chỉ có điều chán ghét kiểu ở chung đấy.”

“Vậy… Có mấy người?”

“Khụ, ” Bảo Du hắng giọng một cái, mang theo nụ cười liếc nhìn Mạc Vân “Chỉ có một.”

“À.” Mạc Vân gật đầu, thấy được mới chấp nhận.

Vì thế kẻ duy nhất xứng với chức vụ quân sư – Mạc tiểu thư, mang tin tức ông chủ Bảo từng có đối tượng hẹn hò về báo cáo. Đương nhiên, thân là Boss lớn trong Bát Quái liên minh – Mạc tiểu thư, sẽ chẳng có chuyện chỉ đưa tin như vậy.

“Khi anh ấy nói đến, hình như nhớ về người kia, bởi vì anh ấy trầm mặc một thoáng mới trả lời tôi. Hơn nữa trong giọng điệu có phần bất đắc dĩ cùng quyến luyến, nhưng lại cố tình bảo chán ghét, thật sự là khẩu thị tâm phi mà. Chán ghét cái kiểu ở chung này, có thể thấy rằng đại khái vì vấn đề ở chung mới tách ra, không phải do tình cảm khủng hoảng nghiêm trọng.”

Dung Hạ sờ sờ cằm: “Anh à, anh đang rất nguy hiểm.”

“Anh chỉ cần đến nói rõ. Không nói muốn đòi hỏi, chẳng ước chẳng xin…” Dung Tiểu Xuân cãi bướng.

Hay chăng việc từng có người yêu thì có quan hệ gì? Mày chỉ cần đi biểu đạt một chút tiếng lòng mà thôi. Nam thanh niên lớn tuổi chưa từng yêu đương mà có thể bước đến bước này cũng rất vĩ đại rồi đúng không!

Tối hôm đó, ông chủ Bảo nhìn blog của Dung Tiểu Xuân dở khóc dở cười. 《 Chán ghét cũng được 》 đây là tiêu đề gặp quỷ gì vậy? Người khẩu thị tâm phi tên là Dung Tiểu Xuân đi.

Hai chuyện ông chủ Bảo lưu luyến tình cũ và cuối tuần hắn phải đi xem mắt, khiến Dung Tiểu Xuân mỗi ngày đều tâm trạng không yên. Hơn nữa suy nghĩ về chuyện đi bày tỏ, cũng làm cậu có chút âu lo.

Thế nhưng, kẻ quân sư không đáng tin thờ ơ lạnh nhạt – Dung Hạ không thể hiểu được tâm tình Tiểu Xuân: “Anh, nếu anh cảm thấy không có khả năng cùng anh Bảo chung một chỗ, cũng đừng miễn cưỡng bản thân. Quên lời nói trước đây của em đi, em trong lòng luôn hi vọng anh sẽ ổn, có thể vui vẻ là được.”

Dung Tiểu Xuân lắc đầu, chỉ đáp là: “Mấy năm nay anh chưa từng nghĩ đến việc bày tỏ, bởi anh cảm thấy không có khả năng cùng một chỗ với cậu ấy. Nhưng thích cậu ấy nhiều năm như vậy, lại chẳng nói ra miệng, anh cũng không cam lòng. Hiện tại anh chỉ muốn cho cậu ấy biết mà thôi, chỉ muốn cho cậu ấy biết anh thích cậu ấy.”

Dung Hạ hừ một tiếng: “Là cam chịu cho nên có thể êm đềm, không cam lòng mới có thể đa cảm.”

“Tiểu Hạ?”

Dung Hạ cười khổ một cái: “Em cam lòng, em chính là ôm trọn tâm tư về Tiểu Chiếu xuất ngoại. Em và cậu ấy vốn chẳng nói ra miệng, không muốn tạo ra phiền phức cho đối phương, cho nên thành ra thế này. Nhưng mà, anh à, em không muốn nhìn anh không vui.”

“Tiểu Hạ, có phải em cảm thấy sự cam chịu của anh rất ích kỷ không? Anh nói ra có phải sẽ biến thành phiền nhiễu cho ông chủ Bảo không?” Ánh mắt Dung Tiểu Xuân hạ xuống ảm đạm.

“Anh, nếu luôn lo lắng bản thân biến thành phiền nhiễu của người khác, vậy thế giới kia còn có người dám bày tỏ sao? Được người khác thích nói thế nào cũng là một việc đáng giá vui mừng đi, ” Dung Hạ mỉm cười, “Nhưng muốn cho đối phương biết trong lòng yêu thích, loại ý nghĩ này thật sự thực ẻo lả đó!”

“Dung Hạ!” Mặt Dung Tiểu Xuân lập tức căng đến đỏ bừng.

“Không muốn quá nhiều, nếu tình yêu có thể nói logic vậy, trên thế giới sẽ chẳng có nhiều nam nữ si tình đến thế!” Dung Hạ khoe ra dáng vẻ của chuyên gia tình yêu.

Dung Tiểu Xuân hừ một tiếng, đối với dáng điệu dương dương tự đắc của em trai tỏ vẻ giễu cợt. Nhưng kỳ thật trong lòng của cậu đã ngầm cười khổ, tinh thần phấn hồng ở nơi nào đây? Đột nhiên kiên trì muốn bày tỏ, chỉ là muốn chấm dứt giai đoạn nhiều năm yêu đơn phương này mà thôi. Nói ra, bị từ chối, là có thể không cần tiếp tục ảo tưởng, không cần tiếp tục âm thầm mê muội, cũng chẳng còn tiếc nuối. Vì một dấu chấm câu cho bức tranh mối tình đầu ngây thơ buồn chán, dù thế nào cũng muốn thật tâm, nói không chừng nhiều năm sau vẫn có thể xem như vui đùa.

Chỉ khi kết thúc đã qua, mới có thể có khởi đầu. Mày ra vẻ thực sự dũng cảm như vậy, chẳng qua cũng vì mình cả thôi. Dung Tiểu Xuân xoa xoa mặt, thở dài.

Vì thế người trở nên uể oải và chán ghét bản thân, Dung Tiểu Xuân, không suy nghĩ về chuyện ông chủ Bảo xem mắt nữa, mà trở về phòng che đầu đi ngủ. Rất giống thời điểm năm đó quyết định tuyệt giao với bạn học Tiểu Du. Rối rắm đầy bụng, thầm nghĩ sau khi ngủ sẽ quên thôi.

Trái lại kẻ nên xem mắt, ông chủ Bảo, kỳ thật đang ở cùng Mạc tiểu thư soạn lời thoại đi.

“Em nên nói thế nào, nói anh xem mắt rất thuận lợi sao?” Mạc tiểu thư mày ủ mặt ê.

Bảo Du chần chừ: “Đừng nói.”

Mạc tiểu thư thở dài: “Vậy muốn như thế nào đây, em thấy Tiểu Xuân mấy ngày nay bị anh tra tấn thê thảm.”

Bảo Du nghĩ đến cảm xúc sa sút trong nhật ký Dung Tiểu Xuân mấy hôm nay, thấp giọng bảo: “Đừng nói, để anh nghĩ thử đã.”

“Anh Tiểu Du, anh làm sao vậy?” Mạc tiểu thư nghi ngờ hỏi.

Bảo Du lắc đầu: “Anh đang nghĩ bản thân chẳng sai.”

Vốn dĩ Mạc tiểu thư còn thấp thỏm xem phải trả lời Dung Tiểu Xuân thế nào, kết quả làm cô khó hiểu chính là, Dung Tiểu Xuân trái lại cũng chẳng đến hỏi. Câu “Đừng nói” kia của ông chủ Bảo, tuy thế lại đổi được “Không hỏi” của Dung Tiểu Xuân. Chuyện này cũng khiến Mạc tiểu thư không hiểu.

Trong lòng đã tràn ngập chán ghét bản thân, Dung Tiểu Xuân, đột nhiên cũng không dám đến hỏi Bảo Du kết quả xem mắt, chẳng qua yên lặng suy nghĩ chuyện bày tỏ. Rõ ràng rất lý trí rất ích kỷ, nhưng thời điểm thực sự muốn vùng dậy hành động, cậu lại khiếp đảm.

Mà tâm tình ông chủ Bảo rõ ràng cũng chẳng tốt lắm. Dung Tiểu Xuân tự xưng là rất hiểu ông chủ Bảo. Nếu lúc ông chủ Bảo nghỉ ngơi sẽ dùng tay nhẹ đập mặt bàn, vậy không có nghĩa tâm trạng của hắn buồn bực, mà là tỏ vẻ tâm trạng hắn rất tốt; nếu ông chủ Bảo một ngày uống hai tách cà phê, đại diện cho việc cảm xúc hắn đi xuống; nếu ông chủ Bảo ăn chút đồ ngọt, tỏ rõ hào hứng của hắn rất cao; nếu ông chủ Bảo nâng kính nói thì rõ ràng hắn đã tính trước kỹ càng; nếu lúc ông chủ Bảo trong lòng có chút mưu tính thì sẽ khẽ nhếch khóe môi…

Dung Tiểu Xuân trộm ghi nhớ đủ loại ông chủ Bảo yêu thích cùng các kiểu động tác nhỏ, vì thế vẻn vẹn mấy ngày làm việc ngắn ngủn gặp mặt với ông chủ Bảo, Dung Tiểu Xuân liền có thể cảm giác được sự nôn nóng của hắn. Nhưng Dung Tiểu Xuân cứ thế đa cảm, thật chẳng có tâm tư đi quan tâm việc ông chủ sốt ruột vì chuyện xem mắt. Đương nhiên, xem mắt chính là lý giải cá nhân của Dung Tiểu Xuân.

Mãi đến khi Mạc tiểu thư  đến gửi đồ cho ông chủ Bảo nhắc nhở một câu: “Tiểu Xuân, anh có cảm thấy anh Bảo hình như rất để ý thái độ của anh hay không?”

“Cái gì?” Dung Tiểu Xuân cứng đầu cứng cổ hỏi.

“Ngày đó anh ấy hỏi thái độ của anh về chuyện xem mắt, chẳng phải anh không trả lời sao?” Mạc tiểu thư nháy nháy mắt.

“A?” Dung Tiểu Xuân gãi đầu, “Cậu ấy có hỏi qua tôi sao? Thật ngại, chắc là tôi không để ý.”

Ông chủ Bảo sau khi biết rõ chân tướng, kìm nén ngửa mặt lên trời thở dài xúc động. Bất quá hắn đúng là nôn nóng, vì Dung Tiểu Xuân kia càng ngày càng uể oải.

Nhếch khóe môi một chút, Bảo Du nhắm mắt lại. Tên ngốc Dung Tiểu Xuân, chừng nào thì cậu mới có thể cảm nhận sự quan tâm của tôi đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.