Bên kia Dung Tiểu Xuân tiến hành suôn sẻ, bên này nhà họ Bảo có mẹ Bảo cùng Tô Lạc phối hợp cũng thuận lợi. Tuy rằng mâu thuẫn Bảo Chiếu và cha đã có từ nhiều năm nay, nhưng dù sao cũng mang tình phụ tử, giữa hai người lại không phải mâu thuẫn to tát gì, nên hòa giải rất nhanh.
Nhưng thực ra Bảo Chiếu vẫn còn nghi ngờ lời nói trước đây của Bảo Du: “Anh, ngày đó anh có nói thật không?”
“Cái gì thật cái gì giả?” Bảo Du giả ngu.
“Hừ, ” Bảo Chiếu dĩ nhiên thừa biết khả năng diễn xuất của ông anh “Anh, lời anh nói tối đấy thực sự là từng từ xuyên thẳng tim đó! Là anh cố tình diễn kịch để kích động em, hay thực chất anh cũng muốn vậy...” Bảo Chiếu sau khi nói ra cũng cảm thấy tức lồng ngực.
Bảo Du vờ cả giận: “Hóa ra trong lòng chú anh là loại người như thế sao? Lúc ấy anh không kích cho chú tỉnh thì thôi, tình cảm của chú bấy lâu nay không đủ để hiểu được sao?”
“Em chỉ muốn làm minh bạch mọi việc thôi!” cậu em nhà họ Bảo vội vàng giải thích, phải lưu lại tiếng tốt cho chỉ số thông minh của gã chứ.
Bảo Du cười nhạt: “Thế bây giờ hỏi anh là có ý gì? Chú đúng là đứa không hiểu chuyện, giận cha đã lâu như thế, khuyên thế nào chú cũng không nghe, nếu không có biện pháp này thì chú đâu có chịu. Bản thân anh còn muốn trực tiếp đánh chú một trận đấy!”
Bảo Chiếu nhìn ông anh nham hiểm nhưng vẫn hợp tình hợp lý từ đầu đến cuối, chẳng hiểu sao lại thấy đồng cảm với Dung Tiểu Xuân, đành phải đáp: “Vâng, em sai rồi.”
Bảo Du lúc này mới gật đầu hài lòng: “Nhìn xem anh giúp cho quan hệ giữa chú và ba yên ổn, vậy chú định báo đáp anh thế nào?”
“Lại còn báo đáp?” Bảo Chiếu nghẹn họng nhìn trân trối, trong lòng hối hận đã không đưa Tô Lạc đến, mình gã đấu không lại anh trai.
Bảo Du cũng chẳng thèm để ý, tự hắn quyết định: “Lại coi lúc đầu anh làm mối giúp chú và Tô Lạc, vậy chú đảm nhiệm công việc khuyên nhủ ba đi, nhân tiện tâm tình thắt chặt quan hệ.”
Bảo Chiếu im lặng một lúc, nhìn Bảo Du đi xa mới oán hận: “Lúc trước rõ ràng ông cũng ngáng chân tôi và Tô Lạc mà!”
Kỳ thật muốn nhắc đến chuyện trong nhà họ Bảo phản đối việc Bảo Du và Dung Tiểu Xuân cùng một chỗ, cũng chỉ có mỗi cha Bảo. Tạm không nói đến Bảo Chiếu Tô Lạc vì cả hai chắc chắn không phản đối, mẹ Bảo chỉ tương kế tựu kế, vì muốn quan hệ giữa chồng mình và con trai tốt hơn. Sự việc đã qua, bà lập tức đổi sang tán thành, người mẹ tự xưng văn minh thực ra từ xưa đến nay đều một lòng tiến bộ!
Vậy nên, sau khi mối quan hệ giữa Bảo Chiếu và cha Bảo có bước tiến mới, vẫn đề hiện giờ cả nhà cần giải quyết chỉ còn sự ngoan cố của sếp lớn. Mỗi ngày đều có mẹ Bảo bên gối nỉ non, lại có cậu hai chẳng dễ gì mà hòa thuận nói đỡ, hơn nữa Tô Lạc còn đổ dầu vào lửa bàn về “Sự hy sinh của anh cả”. Cha già Bảo bất đắc dĩ bị dồn ép, cuối cùng chỉ có thể vung tay một cái, gọi Dung Tiểu Xuân đến gặp mặt! Song cái tên Dung Tiểu Xuân này nghe có vẻ quen quen?
Cha già Bảo vẫn chưa nhớ ra Dung Tiểu Xuân là tên nhóc ngốc nghếch mà năm đó ông dặn Bảo Du phải chăm sóc cẩn thận, nếu không chẳng biết trong lòng chán nản đến mức nào nữa!
Với người bình thường việc gặp phụ huynh đối phương cũng vô cùng căng thẳng, còn Dung Tiểu Xuân hồi hộp đến mức vạn phần lo lắng. Thế là mỗi ngày sắc mặt cậu đều tái nhợt, nét mặt hốt hoảng. Chẳng cần cậu diễn tiếp màn bi kịch, cha mẹ Dung cũng đã âm thầm quan sát cậu từ lâu, trong lòng nghĩ chắc là quan hệ giữa con trai và Mạc tiểu thư đã căng thẳng cực điểm?
Chẳng bao lâu sau, khi chào đón ánh nắng cuối tuần rực rỡ, cũng là ngày hẹn gặp mặt giữa Dung Tiểu Xuân và nhà họ Bảo. Nếu đem so với sắc trời sáng sửa kia, thì thần kinh Dung Tiểu Xuân đúng là trái mướp đắng.
Dung Hạ không nhịn được bĩu môi: “Anh, lo lắng của anh sắp thành hình rồi đó.”
Bàn tay Dung Tiểu Xuân run rẩy, ra vẻ bình tĩnh chọn quần áo: “Tiểu Hạ, bộ này được không?”
“Anh đã lựa cả tuần nay rồi đó!” Dung Hạ nhổ một cái.
“Tiểu Hạ, em không thể hiểu được tâm trạng anh đâu.” Dung Tiểu Xuân lắc đầu, tuy là bình bình thường thường qua ăn cơm gặp cha mẹ, chẳng phải đính hôn hoặc kết hôn rồi bỏ trốn sau lại bị bắt hay gì đó, nhưng là đối phương ba mẹ bạn trai mà! Tư duy một đường thẳng của Dung Tiểu Xuân tới bây giờ chỉ nhớ rõ có lẽ vĩnh viễn không thể bày tỏ với Bảo Du, hoàn toàn không tự nhận ra bản thân mình là đồng tính. Lại nói, dùng tư cách này đi gặp ba mẹ liệu có được không, có thể tạo một mở đầu tốt không? Chưa biết chừng lại là Hồng Môn Yến*, ngoài mặt đồng ý nhưng sau lưng chia rẽ!
“Anh này, ” Dung Hạ nhìn Dung Tiểu Xuân không biết đang bay đến cõi thần tiên nào, bất đắc dĩ quơ quơ tay, “Hồi hồn!”
Dung Hạ không buồn để ý, trực tiếp lấy di động ra bấm số: “A lô, anh Bảo ạ? Vâng, em Tiểu Hạ đây... Là thế này, anh em bảo muốn bỏ trốn...”
Dung Tiểu Xuân nét mặt run rẩy nhìn Dung Hạ bán đứng mình.
Khép di động lại, Dung Hạ chính trực nhiêm túc nói: “Hôm nay anh không cần đi tàu điện ngầm, anh Bảo sau mười phút nữa sẽ đón anh.”
“Dung Hạ, thực sự cậu là em anh sao...”
Dung Tiểu Xuân cứ như vậy bước vào hành trình gặp mặt phụ huynh. Khỏi đầu Bảo Du còn nói “Con dâu xấu cũng phải gặp bố mẹ chồng” để chọc Tiểu Xuân, đáng tiếc trên đường đi Dung Tiểu Xuân biểu hiện quá nghiêm túc, Bảo Du sớm bị loại áp lực này đánh bại.
“Tiểu Xuân, em hồi hộp quá rồi.” Bảo Du cuối cùng chịu không được thở dài.
Dung Tiểu Xuân nắm chặt hai tay, mắt nhìn phía trước: “Yên tâm đi ông chủ, em sẽ cố gắng!”
“Này, em nhầm vai diễn rồi!”
Dung Tiểu Xuân bật dậy cầm tay hắn: “Anh yêu, chúng ta nhất định sẽ phá bỏ cái nhìn của thế gian, đường đường chính chính ở cùng nhau!”
“Buông tay ra Tiểu Xuân, anh đang lái xe!”
Suốt đường gà bay chó chạy, cuối cùng cũng đến nhà họ Bảo.
Sau khi xuống xe Dung Tiểu Xuân lo lắng đến phát ói, sau cùng cậu gian nan hỏi một câu: “Ba mẹ anh thực sự không đồng ý sao?”
“Đừng lo đừng lo mà, anh thấy mẹ sẽ ủng hộ chúng ta thôi, ba cũng dao động.” Bảo Du có phần tự trách, ngẫm lại chuyện từng dọa cậu nhóc này trước đây.
Dung Tiểu Xuân gật gật đầu, tinh thần phấn chấn, lại vững vàng như chẳng có việc gì, mỉm cười nói: “Chúng ta vào thôi.”
Bảo Du trợn mắt há mồm: “Tiểu Xuân...”
“Em cũng có khả năng diễn xuất chứ, lần đầu gặp mặt ba mẹ anh, dù sao em cũng phải thể hiện tốt!” Dung Tiểu Xuân cười nói.
Bảo Du cũng khẽ cười đứng dậy: “Anh thích nhất Dung Tiểu Xuân tự tin cố gắng như này.”
Hôm nay tổ chức tiệc gia đình nhưng không ra ngoài ăn, chính là ở nhà làm cơm. Mẹ Bảo và Tô Lạc chuẩn bị đồ ăn, ngay cả Bảo Chiếu cũng xuống phòng bép giúp một tay. Trong nhà tỏa ra bầu không khí thân thiện khiến Dung Tiểu Xuân có chút vừa mừng vừa lo.
Cha già Bảo cũng không làm khó Tiểu Xuân, dù sao ông đã chấp nhận quan hệ giữa Bảo Chiếu và Tô Lạc, lúc này không nên biểu hiện thái độ bên trọng bên khinh. Có điều ông đánh giá Dung Tiểu Xuân nửa ngày, mới nói: “Đứa nhỏ này có phải đã gặp bác ở đâu rồi không? Gương mặt rất quen!”
Dung Tiểu Xuân lễ phép đáp: “Trước đây bác đã từng gặp cháu, chắc bác quên thôi ạ, cháu là con trai bố Dung Thanh.”
“Con trai của Dung Thanh?” Cha già Bảo nghe thấy tên bạn học cũ trong nhát mắt liền hiểu ra, “A, cháu chính là tên nhóc ngốc nghếch năm đó!”
Bảo Du biết rõ mọi chuyện nên sa sầm nét mặt, mà Dung Tiểu Xuân cũng đỏ mặt vì gượng. Dù sao đã là chuyện quá khứ, cha Bảo nói chuyện thật chẳng khách khí.
“A, trước kia ông xã từng gặp Tiểu Xuân hả?” Mẹ Bảo không nén nổi hiếu kỳ liền hỏi.
“Ha ha ha, ” Cha Bảo cười vui vẻ, “Tôi kể với bà rồi mà, là chuyện siêu nhân thành người tàn tật đó!”
“Ấy, nhớ rồi, ” mẹ Bảo cũng đùa, “Thật là một cậu nhóc đáng yêu.”
Dung Tiểu Xuân vô cùng xấu hổi ngồi im một chỗ, công sức diễn xuất sắp thành đi tong rồi. Trong lòng cậu âm thầm gào thét: hiện tại là tình huống gìvậy hả! Nếu Dung Hạ ở đây, có lẽ sẽ sắc bén vạch trần oán khí của Dung Tiểu Xuân đã bị thực thể hóa...
Hồi ức này không ảnh hưởng đại cục, nhưng chủ đề lại tổn thương Dung Tiểu Xuân, không khí trong nhà đã khá lên nhiều.
Từng món ăn được bày lên bàn, bữa tiệc gia đình chính thức bắt đầu, cha Bảo đã có thể trò chuyện Dung Tiểu Xuân một vài chủ đề thông thường, ví như nhà hàng kinh doanh những gì. Mẹ Bảo hoà nhã thân thiện rất dễ gần, nói chuyện cũng từng lời dịu dàng nhỏ nhẹ. Bảo Chiếu và Dung Tiểu Xuân coi như đã quen, thường xuyên tiếp lời nhau. Tóm lại bữa ăn không hề tẻ nhạt. Mà Bảo Du luôn luôn ở bên yên lặng quan sát Tiểu Xuân tham gia cùng cả nhà, cũng không dẫn dắt câu chuyện theo sự dàn xếp ban đầu khi Tiểu Xuân căng thẳng.
Đáng nhẽ bữa tiệc gia đình sẽ kết thúc, chẳng ngờ cha Bảo nói chuyện bằng giọng khác thường: “Nhưng Tiểu Xuân này, hiện tại chẳng phải cháu đang quen Mạc Vân sao?”
Toàn bộ bàn ăn trở nên lặng im, Dung Tiểu Xuân có chút sững người. Chuyện này nói ra thật khó khăn, cậu chẳng dám kể Mạc Vân là chiến thuật kéo dài thời gian, sợ cô gặp phiền phức.
Bảo Du ứng biến theo tình hình: “Tiểu Vân thích người khác, Tiểu Xuân chỉ là bia đỡ đạn thôi.”
Mẹ Bảo nét mặt không đổi mà xoa dịu: “Cô gái này tâm tư cũng thật phức tạp!”
“Cả nhà phải giữ bí mật đấy!” Bảo Du thuận theo câu chuyện.
Cha Bảo hừ một tiếng: “Dù sao con bé cũng là do ba giới thiệu với nhà bác Dung, để ba xem con bé còn những trò gì. Đúng rồi Tiểu Xuân, chuyện giữa cháu và Tiểu Du đã nói với cha cháu chưa?”
Thế là cha Bảo thực sự nhất kích tất sát**, đâm trúng tử huyệt! Vở diễn rốt cuộc chẳng còn ai cứu...
——— ——————-
Chú thích:
*: Hồng Môn Yến là một điển tích có nguồn gốc từ thời chiến quốc. Hồng Môn Yến là bữa tiệc được tổ chức vào năm 206 trước CN ở Hồng Môn (ngoại thành Hàm Dương, kinh đô của nước Tần thời bấy giờ). Người tham dự có: Lưu Bang, Hạng Vũ là những người có vai trò lãnh đạo chống quân Tần, bữa tiệc này có ảnh hưởng sâu sắc tới khởi nghĩa nông dân cuối thời Tần và cuộc chiến Hán – Sở, nó được xem là gián tiếp thúc đẩy sự diệt vong của Hạng Vũ và sự thành công của Lưu Bang lập ra nhà Hán. Điển tích Hồng Môn Yến nói về việc Hạng Vũ tổ chức tiệc mừng công với ý muốn giết Lưu Bang. Lưu Bang dù trải qua nhiều phen nguy hiểm nhưng cuối cùng đã an toàn thoát hiểm.
Hồng Môn Yến ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người!