Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu

Chương 29: Buổi tối kinh tâm động phách



“Oanh---“, một tiếng nổ lớn, Ngọc Phi Yên đã sớm lùi ra mười thước.

Chỗ nàng mới đứng vừa rồi lúc này khói dày đặc cuồn cuộc, chỉ thấy một cánh tay đang từ không trung lao xuống, phi thẳng xuống trên bãi cỏ cách đó không xa. Chờ khi khói đặc dần dần tiêu tán, Chiết Hạ Quân ban đầu chịu trọng thơng đã biến mất vô tung vô ảnh.

Đây là… Huỷ tay cầu sinh a!

Dọc theo vết máu loan lổ trên đường, Ngọcc Phi Yên đi tới đường dốc ngoài năm mươi thước, dưới dối là một con sông chảy xiết. Chiết Hạ Quân nhất định à từ nơi này chạy thoát!

Dùng loại biện pháp gần như tự mình hại mình này mà chạy trốn, loại người này đối với chính mình đúng là rất độc ác!

Lúc này, tại Trung Nghĩa hầu phủ.

Ngọc Thiên Xích bỏ đi áo, hay tay cầm một cành mận gai thô to, quỳ gối ở trước mặt Ngọc Kinh Lôi.

“Đại bá, là chất nhi quản giáo không nghiêm, bây giờ cháu dâu cũng đã ăn đau khổ lớn, ngày sau nàng nhất định sẽ không bao giờ suy nghĩ bậy bạ hành động lỗ mãn như vậy nữa! Đại bá, ngài tức giận có thể đánh con, mắng con, cầm mận gai đánh con, nhưng ngài ngàn vạn lần đừng để chuyện trong lòng!”

“Phụ thân của chất nhi đã chết sớm, con đã không còn nhớ rõ bộ dáng của phụ thân ra sao rồi. Ở trong lòng chất nhi, ngài chính là phụ thân của ta! Chất nhi biết sai rồi, xin đại bá nể tình chất nhi từ nhỏ đã không phụ không mẫu, tha thứ chất nhi một lần, đừng đuổi con đi ra ngoài!”

Một kẻ ba mươi bốn tuổi, quỳ trên đất gào khóc, nước mặt nước mũi tụ thành một đoàn, Ngọc Thiên Xích lúc này đây là bất chấp giá nào a.

Thấy Ngọc Thiên Xích trễ như vậy còn đến nhận tội chịu đòn như vậy, còn khóc thương tâm như vậy, Ngọc Kinh Lôi thở dài.

“Lời nói đã nói ra, chính là nước hất ra ngoài, chuyện phân gia liền đã định như vậy rồi!”

“Phu nhân ngươi dám trêu chọc người không thể chọc, lần này có thể giữ mệnh cũng đã là may mắn rồi! Chờ ba ngày sau Lâm Giang Vương đến, thì các ngươi liền chuyển đi ra ngoài đi! Nể tình phụ thân ngươi, ta sẽ an bài cho ngươi hết thảy, lại cho ngươi mấy cửa hàng, các ngươi về sau cũng có thể trải qua cuộfc sống khá tốt!”

Ngọc Thiên Xích thật không ngờ đến bản thân tự hạ thấp mình, đau khổ cầu xin như vậy, Ngọc Kinh Lôi vẫn kiên quyết muốn đuổi bọn họ đi ra ngoài, hắn cúi đầu, trong mắt lướt qua một tia hận ý.

Lời nói của Nam Sơn phu nhân lại vang vọng trong tai hắn :

“Chỉ cần giết Ngọc lão gia tử, dọn dẹp sạch sẽ hết thảy, Trung Nghĩa hầu phủ này chính là thiên hạ của chúng ta! Cho dù Tinh Khung cùng lão tam có gấp gáp trở về, hết thảy cũng đã không kịp rồi…”

Ngọc Thiên Xích ban đầu còn có chút do dự rốt cục cũng hạ quyết tâm, làm ra một chuyện hắn cho rằng chính xác nhất.

“Nếu đại bá đã nói như vậy, chất nhi chỉ có thể vâng theo.”

Ngọc Thiên Xích chậm rãi đứng lên :”Từ nay về sau, chất nhi đã không còn có thể thường xuyên hiếu kính trước mặt bá phụ nữa. Hôm nay ngài ăn cơm cũng không nhiều, con đã tự tay làm một chén mỳ cho ngài, xin đại bá thành toàn cho hiếu tâm của chất nhi!”

Ngọc Thiên Xích đem mỳ đặc trước mặt Ngọc Kinh Lôi :”Xin đại bá bảo trọng thân thể!”

Tuy rằng Ngọc Thiên Xích cùng Trần Quế Hoa hành động thật là làm cho lòng người lạnh ngắt, nhưng nhìn đến khuôn mặt cực kì giống đệ đệ kia, Ngọc Kinh Lôi vẫn cầm đũa lên nếm mấy đũa mỳ.

Hai ba miếng vừa nuốt vào bụng, Ngọc Kinh Lôi đột nhiên cảm thấy ngực rất khó chịu, không thể tin nhìn Ngọc Thiên Xích âm độc tươi cười, rốt cuộc cũng hiểu rõ hết thảy.

“Ngươi hạ độc----“

“Đây đều là do ngươi bức ta, ngươi xứng đáng!” Thấy Ngọc Kinh Lôi trừng mắt nhìn mình, Ngọc Thiên Xin h một cước đá hắn .

“Lão già, ta đã nhịn ngươi rất lâu rồi! Đừng lo lắng, cháu gái ngươi yêu thương nhất hiện tại đã là quỷ dưới kiếm Chiết Hạ Quân, tổ tôn các cùng ra đi, cũng coi như có bạn rồi!”

Bỡi vì Ngọc Kinh Lôi thích ở một mình, nên buổi tối bên người cũng không lưu người hầu hạ, cho nên trog viện của hắn không có hạ nhân, thân vệ cũng chỉ ở trong phòng võ, cho nên Ngọc Thiên Xích mới thừa cơ hội này hành động.

“Súc sinh! Các ngươi đã làm gì Yên nhi?”

Vừa nghe Ngọc Phi Yên gặp nạn, Ngọc Kinh Lôi lung lay sắp đổ, Ngọc Thiên Xích lại nặng nề một cước dẫm nát ngực hắn.

“Ngọc Kinh Lôi a Ngọc Kinh Lôi, ngươi kêu ta nói ngươi có cái gì tốt đây? Tự nay nuôi dưỡng cháu độc sát ngươi, tự tay dưỡng nghĩa tử ngược lại lại giết cháu gái ngươi, ngươi nói, ngươi làm người có quá thất bại hay không chứ! Hahahaha----“

“Các ngươi, sẽ không chết tử tế đâu!”

Ngọc Kinh Lôi ói ra một ngụm máu đen, há mồm thở dốc :”Các ngươi sẽ bị báo ứng!”

“Người bị báo ứng là ngươi a! Ngươi nếu đã chết không cam lòng, không bằng ta nói cho ngươi một việc.”

Ngọc Thiên Xích ngồi xổm xuống, ghé vào bên tai Ngọc Thiên Lôi.

“Chi Lan căn bản không phải là cháu gái ngươi, nàng là nữ nhi của ta! Ta thật muốn cám ơn ngươi, đem nữ nhi ta nuôi lớn. Hiện tại Ngọc Ph Yên chết, không bao lâu nữa, Chi Lan sẽ trở thành thái tử pho, ta chính là quốc trượng tương lai a!”

“Ngươi tự mình đem nóng xanh để cho con trai của ngươi đội mười lăm năm nay! Ngọc lão đầu, ngươi nói Ngọc Thiên Tầm dưới cửu tuyền, có thể chết nhắm mắt được không a? Ngươi hiện tại có phải đang bị báo ứng hay không a?”

Ngọc Thiên Xích nói ra “Chân tướng”, thành bùa đòi mạng Ngọc Thiên Lôi.

“A---“ Phun ra một ngụm máu lớn đen như mực, Ngọc Kinh Lôi ngất đi.

“Haha---“ Ngọc Thiên Xích cười lạnh, đem rượu hất lên trên giường, mành trướng, trên người Ngọc Thiên Lôi, thân thủ đánh nghiêng đế nến.

“Đại bá, ngươi yên nghỉ đi! Vinh quang Trung Nghĩa hầu phủ tất cả đều thuộc về ta!”

Chờ khi Ngọc Phi Yên trở lại Trung Nghĩa hầu phủ, trong phủ đèn đuốc sáng trưng, tất cả mọi người ở Lôi viện cứu hoả.

“Hầu gia còn ở bên trong! Các ngươi nhanh chút cứu ngài! Phụ thân, phụ thân ngài nói gì đi---“ Tiếng nói dồ dập của Nam Sơn phu nhân trong hoàn cảnh ồn ào ban đêm này có vẻ đặc biệt rõ ràng.

Vừa nghe thấy Ngọc Kinh Lôi gặp chuyện không may, Ngọc Phi Yên bắt lấy quản gia bên cạnh.

“Sao lại thế này? Vì sao lại xảy ra hoả hoạn? Gia gia đâu? Gia gia ở đâu?”

Nghe được tiếng nói Ngọc Phi Yên, Nam Sơn phu nhân cho rằng mình đang nằm mơ, đến khi quay đầu lại nhìn thấy người thật, nàng “A” một tiếng, giống như nhìn thấy quỷ.

Ngọc Phi Yên vì sao không chết?

Điều đó không có khả năng!

“Di nương nhìn thấy ta hình như rất giật mình a!” Nhìn ra Nam Sơn phu nhân kinh ngạc, Ngọc Phi Yên đem cánh tay Chiết Hạ Quân vứt đến trước mặt nàng ta :”Ta không có chết, do nương có phải rất thất vọng hay không?”

Cánh tay người máu me nhầy nhụa doạ Nam Sơn phu nhân nhảy dựng.

Khi thấy rõ hình xăm đầu sói trên cánh tay, Nam Sơn phu nhân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sập xuống. Chiết Hạ Quân… Chết? Là ai giết hắn! Là Ngọc Phi Yên sao? Ả ta không phải là phế vật sao?

Thời gian Nam Sơn phu nhân ngốc trệ, quản gia đã đem nguyên do sự tình nói cho Ngọc Phi Yên.

Lôi viện vô duyên vô cớ bốc cháy? Ngọc Kinh Lôi còn ở bên trong?

Bản thân vừa mới rời đi, gia gia liền xảy ra chuyện như vậy, chẳng lẽ vừa rồi là kế điệu hổ li sơn? Mục đích của đối phương chẳng những muốn giết nàng, còn muốn trừ bỏ Ngọc Kinh Lôi?

“Gia gia!” Ngay khi Ngọc Kinh Lôi xông vào trong đám cháy cứu người, lão Khôi đã cõng một người từ trong khói đặc cùng lửa cuồn cuộn vọt ra.

Bắt mạch, đây là dấu hiệu trúng độc, tâm Ngọc Phi Yên càng thêm lạnh.

“Lão Khôi thúc, xin ngài phái người đưa ông nội của ta đến Tùng Hạc lâu. Mặt khác, đem Trung Nghĩa hầu phủ phong toả tất cả, mọi người không được xuất nhập. Phái người kiểm tra người trong phủ, từ chủ tử, cho đến nô tài, thiếu ai, tra ra rõ ràng cho ta! Thấy thần sắc khả nghi, trực tiếp bắt lại!”

“Dạ, nhị tiểu thư! Ngài yên tâm, cho dù là một con ruồi, cũng không thể bay ra khỏi hầu phủ!”

Thấy sắc mặt Ngọc Phi Yên ngưng trong, lão Khôi biết sự tình hôm nay rất lỳ quái, huống chi dáng vẻ Ngọc Kinh Lôi vừa nhìn là biết trúng độc, người hạ độc nói không chừng còn ở trong phủ.

Mà Ngọc Phi Yên không hốt hoảng bấn loạn, làm cho lão Khôi cảm thấy vui mừng. Trong khoảng thời gian ngắn đã quyết đoán xử lý mọi chuyện, lâm trận không nguy không hoảng, rất có phong độ đại tướng, không hổ là người Ngọc gia!

Tuy rằng Ngọc Phi Yên vộ vã giúp Ngọc Kinh Lôi giải độc, nhưng vẫn không hề quên Nam Sơn phu nhân.

Buổi tối xảy ra hai chuyện hìn như không có quan hệ, nhưng trực giác của nàng nói cho nàng biết, những chuyện này cùng Nam Sơn khó tránh khỏi liên quan.

Khi dặn dò vài câu bên tai lão Khôi xong, Ngọc Phi Yên vội vàng đi về Tùng Hạc lâu.

Vừa mới tiến vào cửa, Ngọc Phi Yên liền nhìn thấ Hạ Hầu Kình Thiên, không kịp cùng hắn chào hỏi, Ngọc Phi Yên lấy ra ngân châm, thật nhanh đâm vào ba mươi sáu huyệt chí mạnh của Ngọc Kinh Lôi, làm cho lão Khôi sau khi đã sắp xếp xong mọi chuyện vừa tới liền nhìn đến ngẩng cả người, trực tiế ngây ngốc.

Trong khuê phòng nhị tiểu thư đột nhiên toát ra nam nhân đã làm cho Lão Khôi phi thường kinh ngạc, khi nhìn thấy rõ đối phương là Lâm Giang Vương, trái tim lão đã nhảy vọt lên cổ họng. Càng đừng nói nhìn thấy Ngọc Phi Yên thuần thục hành châm trên người Ngọc Kinh Lôi, tròng mắt lão Khôi thiếu chút nữa liền rớt ra ngoài.

“Hồng xà đan.” Thần sắc Hạ Hầu Kình Thiên ngưng trọng.

“Độc dược Đan tộc quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ là, Đan tộc khi nào thì cùng Trung Nghĩa hầu phủ có quan hệ? Kẻ hạ độc này, xem ra là rất hận lão gia tử, chỉ muốn hắn chết….”

Đan tộc?

Nhiều năm sau lại nghe đến cái tên này, vẻ mặt lão Khôi lập tức ngưng trệ, đúng là độc dược đan tộc sao Chẳng lẽ đây là do Đan tộc trả thù

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.