Người kia căn bản không có thời gian đánh trả, liền mềm yếu nằm trên mặt đất.
“Lôi hại!” Ngọc Phi Yên thở dài nói, chỉ thấy người trước mặt nàng lắc lư vài cái, Lâm Phong mới vừa tồi còn kêu gào phải giết hắn bây giờ đã ngã xuống đất không dậy nổi. Về phần những người khác, cũng nhanh chóng nằm ngay đơ.
Quả nhiên, tiến công mới là phòng thủ! Người này tuyệt đối cường hãn vũ lực trước mặt, tất cả những thứ khác đều là mây bay.
Quá trình vừa rồi chính là xử lý sạch sẽ lưu loát, không chút nào dong dài dây dưa, nàng ở trong lòng Hạ Hầu Kình Thiên nhìn rất rõ ràng. Đó là một quyết định sát phạt quyết đoán, lại là một nam nhân sắc bén lãnh khốc!
“Ngươi nhìn đủ hài lòng chưa?”
Hạ Hầu Kình Thiên đáp xuống thảm cỏ, diều hâu trên hoa phục màu tìm nở rộ, càng tăng thê vẻ thanh cao quý phái của hắn.
Diều hâu, đại biểu cho sứ giả luyến ai. Nhưng là ở trước mặc Ngọc Phi Yên, nam tử trước mặt tuấn mỹ giống như vị thần đên từ địa ngục, hoặc là dùng sứ giả địa ngục để hình dung hắn cũng rất đúng.
Làm một người trong ngành y học, Ngọc Phi Yên tinh tường quan sát cổ của những người nằm dưới đất, toàn bộ đều bị gãy đốt xương cổ thứ năm. Đây là vết thương chí mạng lực đạo lớn nhỏ hoàn toàn giống nhau, chính xác đến không có một khuyết điểm nhỏ, giống như từ công xướng sản sinh theo dây chuyền toàn bộ đều giống nhau.
Nàng không nghĩ tới có người có thể đem cái chết chính xác đến cảnh giới như thế, tay hắn được cấu tạo từ máy tính hay sao?
Hơn nữa hắn giết người không hao phí một tí sực lực nào, dễ dàng liền xử lý xong một đám người, cái người này rốt cuộc cường hãn đến mức nào?
“Sợ?”
Thấy Ngọc Phi Yên không nói chuyện, Hạ Hầu Kình Thiên bỗng nhiên có loại cảm giác phiền chán khó hiểu.
Sợ?
Ngọc Phi Yên không phải thiện nam tính nữ gì, nên không có ý nghĩ như vậy. Hai tay nàng cầm dao giải phẩu cứu mạng người cũng từng thu qua không ít tánh mạng kẻ thù, cho nên trên đại đạo mới có danh xưng “Ngọc La Sát”. Đối phương khí thế rào rạt tới giết chính mình, chẳng lẽ còn muốn ngồi chời chết?
“Nói chuyện!”
Hai tay Hạ Hầu Kình Thiên đạt bên eo nhỏ của nàng. Eo nhỏ yểu điệu vô lực, hai tay hắn vừa lúc tạo thành một vòng, chỉ cần hắn nguyện ý, thoáng dùng sức liền có thể dễ dàng đem nàng bẻ gẫy.
“Ngươi rất tuyệt!”
Ngay khi Hạ Hầu Kình Thiên sắo trở nên táo bạo, tính toán huỷ diệt Ngọc Phi Yên, nàng rốt cuộc cũng mở miệng.
Lời này, nháy mắt bình ổn lại sát ý trên người nam tử tuấn mỹ.
Đem Ngọc Phi Yến đẩy ra, Hạ Hầu Kình Thiên nhìn chằm chằm ánh mắt nàng. Không có sự sợ hãi cùng lùi bước, ngược lại có một loại gọi là “Thưởng thức” gì đó trong ánh mắt nàng toả ra.
Thật thú vị!
“Tiểu Dã miêu, gia vừa rồi thiếu chút nữa đã giết ngươi!”
Cánh tay lớn của Hạ Hầu Kình Thiên nhẹ nhàng vỗ về ái cổ nhỏ của Ngọc Phi Yên, đầu ngón tay loáng bóng nhẵn nhụi, giống như ngọc thạch cực tốt, cực kỳ giống thiên kim tiểu thư vương tôn quý tộc được nuông chiều trong nhà.
Nàng thật là nô nhi trộm chạy đến đây sao?
Đôi đồng tử Hạ Hầu Kình Thiên tối sầm lại.
Một cổ tê dại từ cổ truyền đến, gò má Ngọc Phi Yên đỏ ửng lên, tay nhỏ hất bàn tay lớn của hắn ra, bỏ lại câu “Ngươi mới sẽ không”, rồi lại đi đến mấy thi thể kiểm tra một lần.
Giống như nàng dự liệu, người phía trước bị trúng tên, mũi tên hoàn toàn bắn chúng nào đốt xương cổ thứ năm của bọn họ, lực đậo nhất định, hoàn mỹ đến cực điểm!
Đã trải qua bao nhiêu sinh tử, đã giết được bao nhiêu người, mới có lực đạo giết người nắm trong tay chính xác đến như vậy?
“Ngươi làm như thế nào?” Ngọc Phi Yên hiện tại đã triệt để bội phục nam tử trước mặt, đồng thời cũng đem hắn xếp vào nhân vật nguy hiểm thứ nhất. Đối với năng lực giết người như vậy, ngàn vạn lần cũng không thể trở thành kẻ thù của hắn!
“Cầu gia, gia sẽ dạy ngươi!”
Nhìn đôi mắt nhỏ sùng bái của Ngọc Phi Yên, Hạ Hầu Kình Thiên cười đến đắc ý, ánh mắt càng không có nghi kị đem Ngọc Phi Yên đáng giá từ đầu đến chân, trên ngón tay còn quấn quanh một vật mày hồng.
Đây là… Cái yếm của nàng!
Hỗn đản!
Lần đầu tiên Ngọc Phi Yên ý thức được người trước mặt này căn bản không phải thanh cao như ngọc quân tử, hắn trong ngoài thanh quý tuấn dật, bên trong lại lại cực kì tà ác vô sỉ. (gật gù –ing)
Nhưng mà, dưới mái hiên người, không thể không cúi đầu.
Huống chi cái yếm hồng nhạt trong tay hắn thực sự rất chói mắt! Ngọc Phi Yên hoàn toàn tin tưởng, nếu nàng quả quyết cự tuyệt, cái người nam nhân ác liệt này chắc chắn sẽ xuất ra chiêu hạ lưu gì đó.
Tức giận một lát, Ngọc Phi Yên phát ra một tiếng giống như âm thanh mèo kêu, “Ta---“ lời nói còn chưa dứt, sắc mặt Hạ Hầu Kình Thiên đột biến, ôm eo Ngọc Phi Yên nhảy lên, mũi tên màu đen hung hăn cắm vào mặt đất.
“Vèo vèo vèo---“
Chỉ nghe thấy tiếng gió rít lên, Hạ Hầu Kình Thiên đã né tránh hơn trăm mũi tên.
“Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu địch nhân?” Tay trái Ngọc Phi Yên om lấy Hạ Hầu Kình Thiên, tay phải bắt lấy một cung tên đang bay đến, đem nguy hiểm phía sau hắn toàn bộ quét trừ.
Cung tên được đặc chế? Không giống là báo thù bình thường nha.
Nam nhân này rốt cuộc là có thân phận gì?
“Sợ?” Đây là lần thứ hai Hạ Hầu Kình Thiên lập lại câu hỏi lúc nãy.
“Sợ--- muốn sợ là bọn họ sợ! Lần này chỉ sợ là có đi mà không có về!”
Câu trả lời của Ngọc Phi Yên chọc Hạ Hầu Kình Thiên bật cười.
Tốt, mặc kệ nàng có thân phận gì, riêng tính khí này đúng là rất hợp khẩu vị của hắn. tiểu Dã miêu này hắn muốn rồi!
“Bắn người trên lưng hắn!”
Giống như phát hiện Ngọc Phi Yên là “Nhược điểm” của Hạ Hầu Kình Thiên, tất cả cung tên đều nhắm về phia nàng. Bất quá đường đường là thượng tá của Hạ Hoa quốc cũng không phải là ngồi không, hai chân Ngọc Phi Yên kẹp chặt eo lưng Hạ Hầu Kình Thiên, tay nắm lấy một cung tên, đem cung tên phóng ngược về phía người mới hạ lệnh.
Xem nhẹ nữ nhân, nhất định sẽ chịu thiệt a!
Ngay khi Ngọc Phi Yên xoá sạch một đám cung tên, một cung rơi xuống đất đột nhiên vỡ ra, mũi tên khéo léo bên trong bắn ngược lại, lấy tốc độ nhanh nhất bắn vào vai trái của Ngọc Phi Yên.
Trúng tên!
Khoảng cách gần qua, Ngọc Phi Yên tránh không kịp, mũi tên sắc bén đâm vào da thịt, đau đến nổi khiếng nàng run run.
Máu tươi khác thường chảy ra, Ngọc Phi Yên nhịn không được nhíu mày.
Mũi tên này có độc!
Dù vậy, Ngọc Phi Yên vẫn cắn răng túm lấy quần áo của Hạ Hầu Kình Thiên như trước, bảo vệ phía sau lưng hắn. Hắn đã đem phía sau lưng giao cho nàng, nàng tự nhiên không thể cô phụ loại tính nhiệm này.
Chờ khi Hạ Hầu Kình Thiên nhận thấy được người sau lưng có điểm dị thường, Ngọc Phi Yên đã ngất xỉu, “Mèo con, mèo con?” Hắn vội vàng đặt nàng xuống, mới phát hiện trên vai trái Ngọc Phi Yên đã trúng tên cùng vết máu màu tím đen.
Nếu Ngọc Phi Yên còn tỉnh, nàng nhất định sẽ nhìn thấy đôi mắt cực mỹ của nam nhân không ai bì nổi kia đang xếch lên, tràn ngập sát khí nồng liệt. Con ngươi màu đen lúc đầu sau khi nhìn thấy nàng bị thương liền biến thành màu vàng mị hoặc, giống như ánh mặt trời nhưng lại sâu đến bí hiểm, hai tròng mắt rung động mãnh liệt.
“Tổn thương người của ta, các người đáng chết----“
Một loạt ánh sáng từ đôi đồng tử trên người nam tử phát tán ra, hung hăn quét về một nơi lẩn trốn bí ẩn của người đánh lén.
Vương giả giận dữ, huyết nhiễm máu sông!
“Ngươi, ngươi là----“ Nhìn thấy cặp mắt yêu dã của nam tử, người cầm đầu kinh khủng vạn phần, nhưng hắn căn bản không có khả năng kêu cứu, liền bị thiêu thành tro tàn.
“Các ngươi quá yếu---“
Gió thổi qua, khó nhẹ lượn lờ bay, trong rừng rậm tràn ngập một mảnh tử khí, yên tĩnh đến đáng sợ, giống như hết thảy chưa từng xảy ra…
Bên bờ rừng rậm, biệt viện hoàng gia trên bãi săn bắn sương mù.
Không khí nặng trịch ép đến khiến Vương thái y không thở nổi, hắn xoa xoa mồ hôi trên trán, nơm nớp lo sợ đứng lên.
“Như thế nào?”
Hạ Hầu Kình Thiên ưu nhã ngồi, trong tay thưởng thức một con cờ vây làm từ thạch anh tím.