Nếu không phải bởi vì thân phận xấu hổ bây giờ của Hạ Hầu Nam, không thể gây chuyện, hắn thật sự muốn giết Ngọc Chi Lan.
Từ khi Hạ Hầu Nam bắt đầu hiểu chuyện, Tân thái hậu luôn luôn ghé vào tai hắn giáo huấn, nói hắn lớn lên sẽ là thái tử Đại Chu quốc, là thiên tử tương lai. Cộng thêm mẫu thân lại là chất nữ của thái hậu, các cung nhân cũng biết nâng cao đạp thấp, biết Lệ phi được sủng ái, đối xử với hắn cũng cực kỳ cung kính.
Cho nên, Hạ Hầu Nam cho tới giờ vẫn là một hoàng tử kiêu ngạo cao cao tại thượng, chưa từng nghĩ qua sẽ có một ngày bản thân từ trên đám mây ngã xuống, tan xương nát thịt.
Lúc này, nhìn thấy trên mặt Ngọc Chi Lan tràn đầy nước mắt, trong lòng Hạ Hầu Nam nổi lên hận ý.
Phụ hoàng, rốt cục ngươi có bao nhiêu chán ghét ta?
Phong Mãng Quận Vương làm nhục nhã ta còn chưa tính, cư nhiên còn để một cái thứ nữ do nha hoàn thấp hèn bại hoại sinh ra làm chính phi của quận vương ta, đây là nghĩ ta là của hồng mềm mà khi dễ! Ngươi liền như vậy chán ghét ta sao?
Tên của Ngọc Chi Lan đã được ghi lên ngọc điệp hoàng gia.
Dù nàng có chết đi, cũng không thể nào thay đổi sự thật Hạ Hầu Nam đã từng đã cưới một nữ tử như vậy làm chính phi, giống như mẫu thân của hắn mưu sát thái hậu, hai vết nhơ này sẽ đi theo hắn suốt đời, cho dù hắn Đông Sơn tái khởi, cũng không thể mất đi được…
Chỉ là, hắn thực sự có thể Đông Sơn tái khởi sao?
Nghĩ đến thân thể của chính mình, Hạ Hầu Nam càng là có hỏa mà không có chỗ phát.
Nếu như thân thể hắn vẫn còn khỏe mạnh, mặc dù không có Tần thái hậu cùng Lệ phi, tốt xấu gì hắn cũng còn Tần gia, còn có thể lật ngược tình thế.
Bây giờ hắn đã không phải là một nam nhân bình thường, dựa vào cái gì Tần gia lại nghe theo lời hắn, vì hắn bán mạng! Huống chi Tần Tranh vì hắn mà chết, mà sau khi Tần thái hậu cùng Lệ phi chết, Tần Càng Nhân lại đóng cửa không xuất hiện, mặc dù Hạ Hầu Nam sai người đưa qua bài thiếp, Tần Càng Nhân vẫn như trước cáo bệnh không tiếp.
Bây giờ Hạ Hầu Nam không những bị Hạ Hầu Quân Vũ vứt bỏ, còn bị Tần gia triệt để bỏ quên….
Hận!
Thật hận!
Trong lòng ngực tràn đầy hận ý không chỗ phát tiết, Hạ Hầu Nam chỉ có thể cầm lấy nhánh trúc quất Ngọc Chi Lan.
Từ khi chuyện Hạ Hầu Nam bị thương thân mình lan truyền khắp nơi, hắn nhìn ai cũng không vừa mắt, luôn nghi thần nghi quỷ, cảm thấy những người này chính là trên mặt tỏ ra cung kính, không chừng sau lưng lại chê cười hắn không phải là nam nhân.
Dần dần, tính tình Hạ Hầu Nam càng ngày càng kém, động một chút liền trách phạt hạ nhân.
Hiện tại nhìn thấy Ngọc Chi Lan khóc lóc cầu xin tha thứ, Hạ Hầu Nam chỉ cảm thấy oán khí trong lòng bớt đi không ít.
Tiếng khóc này…Thật sự rất êm tai!
“Khóc đi, thanh âm lớn một chút nữa!” Hạ Hầu Nam lại giơ lên nhánh trúc.
Giày vò Ngọc Chi Lan hai canh giờ, đợi đến khi nàng ngất đi, Hạ Hầu Nam mới dừng tay.
“Điện hạ, có cần thỉnh thái y đến nhìn nàng? Cho dù nài không thích, nhưng dù sao nàng cũng do hoàng thượng ban cho ngài, nếu có việc gì không hay xảy ra, truyền đến tai hoàng thượng, sợ là không tốt.” Biết Hạ Hầu Nam không thích Ngọc Chi Lan, Lý Lạc không dám gọi nàng là “Vương phi”.
“Gọi Từ thái y đến đây, để hắn nhìn xem kẻ tiện nhân này.”
Hao phí thể lực, Hạ Hầu Nam nằm ở trên giường, trên trán toát ra một tần mồ hôi mỏng.
Tuy rằng mạng của hắn được cứu trở về, lúc trước Tần thái hậu cũng thỉnh Hoắc thần y cho hắn dược để bổ thân thể, nhưng hắn bị thương là ở chỗ kia, tổn hại nguyên khí, cũng không còn khỏe mạnh như trước.
Bất quá, mặc dù hoàng thượng không thích hắn, cũng không có đối với hắn quá hà khắc, mỗi ngày đều có thái y đặc biệt vì hắn chuẩn mạch.
Lần này, Từ thái y giống như mấy lần trước kiểm tra thân thể cho Hạ Hầu Nam, lại theo yêu cầu của hắn bắt mạch cho Ngọc Chi Lan.
Nhìn thấy vết máu trên người Ngọc Chi Lan, biểu tình Từ thái y vẫn bình tĩnh, bộ dáng không để ý. Chỉ là sau khi bắt mạch, trên mặt mới lộ ra biểu tình khác.
“Từ thái y, làm sao vậy? Nàng không phải là đã chết đi?”
Trong lời nói của Hạ Hầu Nam chẳng chút nào để ý.
Dù sao hắn cũng không còn sợ chuyện gì! Nếu Ngọc Chi Lan thực sự có chuyện không hay xảy ra, cùng lắm là hắn bị trách phạt nặng thêm chút, chẳng lẽ phụ hoàng còn có thể để hắn đền mạng cho kẻ tiện tỳ này!
Từ thái y không có lập tức trả lời câu hỏi của Hạ Hầu Nam, mà thay đổi tay khác, xác nhận lại một lần nữa, mới đứng dậy hành lễ với Hạ Hầu Nam.
“Điện hạ, xem bộ dáng của vương phi nương nương tựa hồ là có hỉ, nhưng là tháng quá nhỏ, thần thực sự là phán đoán không tốt, vẫn là thỉnh Hoắc thần y đến kiểm tra một chút sẽ tốt hơn!”
Nghe xong lời nói của Từ thái y, Hạ Hầu Nam sửng sốt ba giây.
Ngọc Chi Lan có đứa nhỏ của hắn?
Hắn có hậu?
Hạ Hầu Nam xem nhẹ Từ thái y nói thiếu tháng, không xác định được, từ đáy lòng liền nhận định đây là sự thật.
Thật tốt quá! Trời không quên ta!
Hạ Hầu Nam cười ra tiếng.
Lý do lớn nhất mà Tần gia bỏ rơi Hạ Hầu Nam là vì hắn bị hủy thân mình, về sau sẽ không có con nối dõi. Nếu như Tần gia dùng sức lực toàn tộc giúp hắn ngồi lên vị trí kia, như vậy thì sao? Ngôi vị hoàng đế ai sẽ tới kế thừa? Không có hoàng tự, sẽ bị người khác cứng rắn đạp đổ.
Hiện tại Ngọc Chi Lan mang thai, đứa nhỏ này tới rất kịp lúc!
Chỉ cần nàng sinh hạ nam đinh, hắn liền có hi vọng xoay người, lo gì Tần Càng Nhân không động tâm!
“Tốt, tốt! Thưởng!”
Sau khi bị thương, đây là lần đầu tiên Hạ Hầu Nam lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Hắn sai người đưa Từ thái y trở về, chính mình chậm rãi đi xuống giường, đi đến bên cạnh Ngọc Chi Lan, bàn tay phủ lên bụng của nàng. Nhi tử, tương lai của cha đều dựa vào con!
Lúc này, Hạ Hầu Nam viết thư sai Lý Lạc tự mình đưa đi trấn sơn hầu phủ, hơn nữa dặn dò kỹ lưỡng, nhất định phải tự tay giao cho Tần Càng Nhân.
“Mãng quận vương có hậu, đây là chuyện tốt.”
Nhìn lá thư do chính Hạ Hầu Nam tự tay viết, tâm tình Tần Càng Nhân trở nên phức tạp.
Sau khi Tần Tranh chết, ông thương tâm, bỗng chốc già đi rất nhiều.
Tần Càng Nhân làm sao mà không hiểu, lúc này Hạ Hầu Nam để tâm phúc truyền tin tới, đây là vẫn hi vọng ngồi lên vị trí kia, nghĩ mượn sức mình vì hắn bán mạng.
Nhưng là lúc này Hạ Hầu Nam đã tính toán nhầm rồi!
Trước không đề cập đến trong bụng Ngọc Chi Lan là nam hay nữ, chỉ nói đến chuyện thái hậu cùng Lệ phi, khiến cho Tần Càng Nhân triệt để cảnh tỉnh lại.
Tần thái hậu là chỗ dựa vững chắc trong cung của Lệ phi, là nơi nàng có thể dựa vào, Lệ tần làm sao có thể mưu sát thái hậu được! Rốt cuộc lúc đó đã phát sinh chuyện gì, một chút tin tức Tần Càng Nhân cũng không thu thập được, chuyện này làm hắn hốt hoảng đồng thời hắn cũng càng thêm cẩn trọng.
Hắn chỉ biết hoàng thượng không thích Tần gia, cho nên giờ phút này Tần gia nhất định phải khiêm tốn, nhất định phải ẩn nhẫn, tuyệt đối không thể dính dáng gì với Hạ Hầu Nam!
Tần Càng Nhân mặt ngoài bất động thanh sắc, nói chút lời nói chúc phúc, chuẩn bị một ít lễ vật cùng dược bồi bổ để Lý Lạc mang về Quận vương phủ.
Hắn đáp lại, lại bị Hạ Hầu Nam cho rằng Tần Càng Nhân đứng về phía hắn, trong lòng hắn không khỏi cao hứng.
Ngọc Phi Yên nghe được tin Ngọc Chi Lan mang thai là lúc nàng đang ngồi trên xe ngựa đi đến Liên gia.
Đối với việc Ngọc Chi Lan mang thai, Ngọc Phi Yên cũng không có hứng thú quá lớn. Từ chỗ Hạ Hầu Kình Thiên, nàng đã biết Ngọc Chi Lan ở Quận vương phủ sống không bằng chết.
Nếu không phải muốn giữ hình tượng, Ngọc Phi Yên thật muốn ngửa mặt lên trời cười to: Biết ngươi sống không tốt, ta an tâm!
So với Ngọc Chi Lan, thì Ngọc Phi Yên đối với Liên Cẩn có hứng thú hơn nhiều.
Ngay cả Hoắc thần y cũng không trị được, nhức đầu vạn phần, rốt cuộc Liên Cẩn bị bệnh gì? Loại này khiêu chiến giống như lúc trước tại Tần Trì quốc chữa bệnh cho Yến vương, làm Ngọc Phi Yên nóng lòng muốn thử, hận không thể ngay lập tức nhìn thấy Liên Cẩn.
“Ngươi thật cao hứng?”
Nhìn ra Ngọc Phi Yên hưng phấn, tuy rằng sắc mặt Hạ Hầu Kình Thiên lạnh như băng, biểu tình cũng không có biến hóa quá lớn, nhưng tâm tình lại thay đổi 180 độ.
“Đây là bệnh chung của dược sư! Mỗi khi gặp phải nghi nan tạp chứng, ta sẽ đặc biệt kích động!”
Ngọc Phi Yên giải thích miễn cưỡng làm cho tâm tình Hạ Hầu Kình Thiên ttots lên mấy phần, nhưng đến lúc váo Liên phủ, khi nhìn thấy người kia xong, mặt hắn trực tiếp xụ xuống.