Phúc Hắc Vương Gia! Cho Hỏi Ngài Có Muốn Cưới Ta Không?

Chương 14: Ta sẽ chơi với các ngươi.





Sập tối ở Xuân Phong viện, Dương Tử Nghiên đang mãi suy nghĩ về việc hợp tác với Triệu Lăng Phong, trong lòng nàng cũng không khỏi rùng mình vì chuyện tối hôm qua. Đang miên man suy tư, thì Tiểu Yên đi vào, bên cạnh nàng ta còn có Thúy Liên, nô tỳ của Dương Tử Ngọc.

" Tiểu thư, đại tiểu thư có mang đến cho người một chén tổ yến! Đại tiểu thư nói do công tử Cố Viễn Trạch sang thăm mang quá nhiều, một mình không dùng hết nên mang cho tiểu thư một ít!" Tiểu Yên nhẹ giọng nói.

Dương Tử Nghiên vẻ mặt thoáng trầm xuống, nhưng liền sau đó nàng lại cười lên tiếng.

" Thúy Liên, chuyển lời của ta cảm ơn đại tỷ, ta nhất định sẽ ăn rất ngon miệng! Tiểu Yên, muội lấy tổ yến đến đây!"

" Vâng tiểu thư!" Tiểu Yên gật đầu đáp, rồi nàng đưa tay lấy khay đựng tổ yến trên tay Thúy Liên xuống, cẩn thận mang đến trên bàn cho DươngTử Nghiên dùng.


Nhưng đồ thì đã đưa xong, nhưng người thì vẫn chưa muốn đi. Dương Tử Nghiên liếc mắt nhìn Thúy Liên, thấy nàng ta bất động không muốn ra về đành phải lên tiếng nói.

" Thúy Liên, ngươi sao còn chưa chịu về đi? Tỷ tỷ bên người không có ngươi sẽ làm sao đây? Mau về đi, không cần phải ở đây làm gì!"

" Vâng, nhị tiểu thư, nô tỳ xin phép cáo lui!" Thúy Liên bị đuổi khéo cũng tự biết ra về, không lẽ nàng ta còn mặt dày đứng ở đó nữa hay sao

Người cũng đi rồi, Dương Tử Nghiên lúc này mới đặt chén tổ yến trở lại bàn, nàng tìm cớ để sai vặt Tiểu Yên đi khỏi phòng. Cảm thấy đã an toàn, nàng mới nhẹ nhàng bước đến gần cửa sổ, thấp giọng gọi.

" Này đại ca, ta biết Tứ Vương Gia cho ngươi theo dõi ta đó, ta có thể nhờ ngươi chút việc không?"

Thiên Nham đang trốn trên cây có hơi bất ngờ, hắn không nghĩ nữ nhân này mà lại biết hết suy nghĩ của vương gia. Biết không thể nấp được nữa, hắn bắt buộc phải lộ diện thôi.

" Dương tiểu thư quả thật thông minh hơn người! Thảo nào đã chọc giận vương gia mà vẫn có thể sống sót trở về, tại hạ thật khâm phục!" Hắn cảm thán lên tiếng.

" Bây giờ không phải lúc khen ngợi ta đâu, ta muốn nhờ ngươi đến Thanh Trúc viện của Dương Tử Nghiên một chút! Giúp ta nghe ngóng xem bọn họ muốn làm gì? Với võ công của ngươi, chuyện này cũng không khó đi!" Dương Tử Nghiên lạnh lùng xua tay nói, đây đâu phải lúc để được khen ngợi chứ.

Thiên Nham có hơi bất ngờ, khí chất này cũng khá giống vương gia của hắn đi. Nữ nhân trước mặt hắn cũng không phải tầm thường, hắn phải để ý nàng nhiều hơn một chút.

" Được rồi, ta sẽ đi! Dương tiểu thư cứ chờ ở đây, ta sẽ quay lại ngay!" Thiên Nham thoắt một cái đã biến mất, hộ vệ của Vương Gia đúng là không thể xem thường.


Dương Tử Nghiên trở vào trong phòng, nàng đem chén tổ yến trên bàn đổ đi, rồi khó chịu nhướng mày nói.

" Dương Tử Ngọc, Cố Viễn Trạch, ta muốn xem các ngươi sẽ chơi cái gì đa dạng! Hừ, ta sẽ chơi với các ngươi tới cùng!"

Ở Thanh Trúc viện, Thúy Liên chân bước nhanh vào phòng, rồi gấp gáp đóng cửa lại. Nàng ta đi đến bên cạnh Dương Tử Ngọc và Cố Viễn Trạch đang ngồi, báo cáo những gì đã được giao.

" Tiểu thư, nô tỳ đã làm theo lời người dặn, mang tổ yến cho Dương Tử Nghiên! Ả ta ngu ngốc không biết gì, lại còn vui vẻ nhận lấy!" Thúy Liên đắc ý nói, bởi vì cảm thấy bản thân vừa rồi làm rất tốt.

Dương Tử Ngọc mỉm cười đắc ý, nàng ta nhìn Cố Viễn Trạch nói.

" Huynh xem, con nhỏ này đúng là ngu ngốc!Đợi lát nữa xuân dược ngấm vào, ta sẽ cho người dụ Tiểu Yên đi chỗ khác, rồi sẽ sắp xếp một tên nam nhân đến đó! Mọi chuyện sẽ xong ngay thôi! Chỉ chờ đến lúc đó, chúng ta sẽ đưa mọi người đến bắt gian, tiện nhân đó có nhảy xuống sông hoàng hà cũng không rửa sạch được vết nhơ trên người!"

Cố Viễn Trạch trên mặt đầy gian ác, hắn ta ôm lấy Dương Tử Ngọc đáp.

" Tử Ngọc, lúc đó ta sẽ danh chính ngôn thuận cưới muội về! Sẽ không còn ai có thể ngăn cản tình yêu của chúng ta, cho dù có là Dương lão phu nhân đi nữa!"

Bên ngoài cửa sổ, Thiên Nham trong miệng ngậm một cành cỏ, hắn không khỏi nhếch môi cười thầm." Dương Tử Nghiên này đúng là thật thông minh!" Sau đó hắn nhanh chóng rời đi.

Về đến Xuân Phong viện, Thiên Nham tìm Dương Tử Nghiên, hắn ta thuật lại những gì đã nghe được. Sắc mặt nàng lập tức thay đổi, hai tay nắm chặt thành quyền.


" Khốn kiếp! Dương Tử Ngọc, Cố Viễn Trạch, ta chưa tính sổ bọn chúng vậy mà lại dám tiếp tục tính kế ta! Được lắm!"

" Vậy Dương tiểu thư đã tính toán gì chưa? Không lẽ cô dễ dàng tha cho bọn chúng vậy à?" Thiên Nham tò mò hỏi.

" Tất nhiên ta sẽ không để bọn chúng tiếp tục hãm hại và bôi nhọ ta, càng không thể tha cho bọn chúng được!"

Nghe hắn ta hỏi, Dương Tử Nghiên cũng đanh thép trả lời. Nàng đưa tay lên trán suy nghĩ một chút, một ý nghĩ vụt qua, Dương Tử Nghiên lại nói với Thiên Nham.

" Lại phải nhờ đến ngươi rồi, ngươi kiếm cho ta một ít xuân dược được không? Lần này ta sẽ cho Cố Viễn Trạch và Dương Tử Ngọc không thể ngóc đầu lên nhìn người! Muốn đấu với ta, phải về học hỏi nhiều hơn một chút!"

" Việc này không khó, tại hạ sẽ về Vương phủ hỏi xem! Dương tiểu thư chờ một chút!"Thiên Nham gật đầu, nói xong liền rời đi.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.