Phúc Hắc Vương Gia! Cho Hỏi Ngài Có Muốn Cưới Ta Không?

Chương 16: Ta muốn từ hôn.





Dương Tử Nghiên chân không đứng vững nổi, nàng khụy xuống khóc đến tên tâm phế liệt. Lão phu nhân chỉ biết tiến đến ôm lấy nàng dỗ dành, bà ấy đau lòng cho đứa cháu gái của mình, mà Dương Thanh Giản đứng đó cũng không còn ngôn từ nào để nói.

Dương Tử Nghiên một bộ bất lực, nàng đau lòng quỳ xuống nắm tay lão phu nhân sụt sùi nói.

" Tổ mẫu, con muốn từ hôn?! Chuyện đã đến nước này, Tiểu Nghiên cũng không muốn cố chấp giữ lại mối hôn sự này nữa. Dù gì Tiểu Nghiên cũng là nhị tiểu thư của phủ thừa tướng, con không đáng bị đối xử như vậy. Cố Viễn Trạch hắn căn bản không xứng, mẫu thân trên trời nhìn xuống cũng không muốn thấy con phải ủy khuất!"

Lão phu nhân đỡ Dương Tử Nghiên đứng lên, bà ấy lau nước mắt cho nàng trìu mến đáp.

" Tiểu Nghiên ngoan, từ hôn thì từ hôn! Tổ mẫu sẽ không để con chịu bất cứ tổn thương nào nữa, ngoan đừng có khóc!" Bà ấy vỗ vỗ tay cô trấn an.


Dương Tử Ngọc còn đang quỳ trên đất, nghe lão phu nhân đồng ý từ hôn, nàng ta trên mặt lập tức vui sướng nhìn Dương Thanh Giản và Tô Diêu hỏi.

" Phụ thân, mẫu thân, nếu đã quyết định từ hôn cho Dương Tử Nghiên, vậy con và Viễn Trạch có thể thành hôn với nhau phải không?"

Lão phu nhân trừng mắt nhìn Dương Tử Ngọc, bà ấy không ngờ mình lại có một đứa cháu gái vô sỉ thế này

" Ngươi thật là không có tý liêm sỉ nào sao? Quan hệ bất chính với hôn phu của muội muội, còn mở miệng vui mừng được! Ta không biết kiếp trước tạo nghiệt gì, mà kiếp này có được đứa cháu không biết xấu hổ như ngươi!" Bà ấy nghiêm giọng lớn tiếng nói.

Tô Diêu lúc này không thể để nhi nữ bị ức hiếp, bà ta cũng lên tiếng.

" Mẫu thân, dù gì chuyện cũng vỡ lỡ như vậy rồi, chi bằng định ngày cho Viễn Trạch và Tử Ngọc thành hôn có được không?"

Dương Thanh Giản cũng chỉ còn cách làm như vậy, chuyện này đồn ra ngoài, thì mặt mũi của ông ta cũng không biết giấu ở đâu.

" Mẫu thân, Tô Diêu nói cũng đúng, chi bằng cho hai đứa nó kết hôn vậy!"

" Các ngươi muốn làm gì thì làm, hôn ước giữa hắn và Tử Nghiên đã hủy, ta sẽ không quan tâm! Nhưng mà ta nói trước, sự việc truyền ra ngoài sẽ như thế nào các ngươi tự suy nghĩ! Bởi vì hôm nay còn có cả Thúy Liên, nổi ô nhục này các ngươi tự đi mà gánh, đừng để liên lụy đến Tử Nghiên của ta!"

Dương Thanh Giản rơi vào trầm mặc, nếu trong phòng chỉ có Cố Viễn Trạch và Dương Tử Ngọc thì chuyện còn dễ nói, đằng này lại còn có Thúy Liên. Điều này làm ông ta đau đầu không thôi, không biết giải quyết thế nào đây.

" Chuyện này không kẻ nào được nói ra, nếu không ta sẽ không tha!" Ông ta đành phải căn dặn không cho người hầu trong phủ tiết lộ.


Trở về Xuân Phong viện, Dương Tử Nghiên không nhịn được nữa, nàng cười ha hả sảng khoái.

" Hahaha, vui chết ta rồi! Cuối cùng thì ta cũng được tự do rồi, mà tra nam tiện nữ cũng được một phen đẹp mặt!"

Bên cạnh Tiểu Yên cảm thấy khó hiểu gãi đầu hỏi." Tiểu thư, người bị vị hôn phu cho đội nón xanh đó, mà sao người lại vui như vậy?"

Dương Tử Nghiên phì cười, nàng gõ vào trán Tiểu Yên rồi nói.

" Muội thiệt là ngốc nghếch, ta cho muội kêu lão phu nhân và lão gia đến làm gì? Chính là để bắt gian bọn chúng! Thật ra bẫy hôm nay là bọn họ muốn hại ta, ta chỉ là thuận lợi dâng trả lại cho chúng, còn sẵn tiện từ hôn tên tra nam khốn kiếp kia! Vậy chẳng phải tiện cả đôi đường hay sao?"

Tiểu Yên đập tay, mắt nàng ta sáng lên đáp.

" Muội hiểu rồi, tiểu thư thật lợi hại nha!"

" Còn phải nói, ta chính là muốn gì thì sẽ làm được thôi!" Dương Tử Nghiên hất hàm tự hào nói.

Tại phủ Vương Gia, Thiên Nham trở về gặp Triệu Lăng Phong báo lại những chuyện xảy ra ở phủ thừa tướng hôm nay.

Triệu Lăng Phong nhếch môi." Thật thông minh, nếu nàng ta biết ngươi theo dõi thì sau này cứ ở đó! Nàng ta cần giúp đỡ thì giúp, cũng không cần phải ẩn nấp nữa! Còn có ngày mai ngươi lan truyền ra ngoài chuyện xảy ra hôm nay, ta muốn xem Dương Thanh Giản sẽ làm gì tiếp theo?"

" Thuộc hạ đã rõ!" Thiên Nham nhận lệnh xong lại biến mất.


Triệu Lăng Phong ngồi đó nở một nụ cười sâu." Nữ nhân này khá thú vị, ta muốn xem xem nàng ta thông minh đến đâu!"

Thanh Trúc viện, sau khi mọi người rời đi chỉ còn lại Tô Diêu, Dương Tử Ngọc và Thúy Liên đang quỳ dưới đất khóc thảm thiết.

Dương Tử Ngọc tay cầm roi da, nàng ta hung hăng đánh lên người Thúy Liên cay nghiệt mắng.

" Tiện tỳ đê tiện, vậy mà dám trèo lên giường của ta và Viễn Trạch hôm nay, không đánh chết ngươi ta thề không làm đại tiểu thư của phủ thừa tướng!"

Từng tiếng roi vun vút quất vào người Thúy Liên đau đớn, nàng ta khóc nức nở giải thích.

" Đại tiểu thư, nô tỳ cũng không biết tại sao lại như vậy! Lúc nô tỳ đi vào phòng cửa đã bị khóa trái, sau đó thì nô tỳ chỉ thấy nóng rực, rồi chuyện xảy ra nô tỳ cũng không biết!"

" Còn mồm mép! Rõ ràng ta kêu ngươi hại Dương Tử Nghiên, cuối cùng lại thành như vậy, không phải lỗi của ngươi thì ai?"







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.