Phúc Hắc Vương Gia! Cho Hỏi Ngài Có Muốn Cưới Ta Không?

Chương 26: Quỳ xuống





Du mama thần kinh căng chặt, bà ta biết mình bây giờ nên làm thế nào rồi, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận hết tội về mình, nếu không cháu trai của bà ta sẽ chết mất.

" Lão phu nhân, tất cả chuyện này đều do nô tỳ làm! Bởi vì nô tỳ không thích nhị tiểu thư, nên mới ra tay hãm hại nàng ta!" Bà ta cúi đầu nói, nước mắt rưng rưng.

Tô Diêu và Dương Tử Ngọc bây giờ mới nhẹ nhõm đôi chút, cuối cùng thì cũng có người thay hai mẹ con nhận tội.

" Ác phụ này, ta không ngờ ngươi lại ác độc như vậy!" Tô Diêu hùng hồn đi lên, bà ta mạnh chân đá vào người Dung mama.

" Mẫu thân, đây là lỗi của ta, là do ta không quản nổi hạ nhân của mình! Xin mẫu thân hãy trừng phạt ta đi!" Bà ấy lại quay sang nhìn lão phu nhân, giọng tỏ ra hối lỗi nói.


Lão phu nhân đôi mắt vẫn đục nhìn bà ta, bà ấy không tin là Tô Diêu lại là kẻ vô can trong chuyện này. Lão phu nhân biết Tô Diêu là kẻ độc ác như thế nào, mà Du mama này chỉ là kẻ thế thân chết thay cho bà ta mà thôi. Còn nhớ đến mẫu thân của Dương Tử Nghiên, cũng là do một tay Tô Diêu hãm hại.

Mẫu thân của Dương Tử Nghiên ngày trước xinh đẹp hiền thục, rất được Dương Thanh Giản yêu thương, điều đó đã làm cho Tô Diêu căm hờn. Sau đó không bao lâu, mẫu thân của Dương Tử Nghiên hoài thai, càng làm Dương Thanh Giản quan tâm đến bà ấy nhiều hơn, bởi vì Tô Diêu không thể sinh con trai cho ông ta.

Lợi dụng Dương Thanh Giản vào cung dần tấu chương, Tô Diêu lúc này đã mua chuộc đại phu ở phủ, hắn ta đã bỏ thuốc thúc đẩy sinh sớm vào thuốc dưỡng thai của Thanh Vi. Điều gì đến cũng sẽ đến, nàng ấy bị sinh non lại mất máu nhiều quá mà chết, còn Dương Tử Nghiên may mắn được trời thương nên sống sót.

Sau ngày đó, lão phu nhân đã cho người điều tra ra được. Nhưng vì mọi việc đã xong, nên lão phu nhân quyết định giấu nhẹm chuyện này. Nếu như chuyện này mà truyền ra bên ngoài, mọi người sẽ nghĩ phủ thừa tướng thế nào đây, bà ấy cũng chỉ vì lo lắng cho gia tộc mà thôi.

Để bù đắp lại Dương Tử Nghiên lão phu nhân đã dành hết tình yêu thương cho nàng, còn xem trọng nàng hơn Dương Tử Ngọc kia rất nhiều.

Nhưng hôm nay, Tô Diêu lại còn độc ác muốn giết chết Dương Tử Nghiên, bà ấy làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn được nữa. Nhưng bây giờ lại không có chứng cứ, Dung mama kia vậy mà lại chịu nhận hết tội.

" Tô Diêu, ngươi quỳ xuống cho ta!" Bà ấy khàn giọng ra lệnh.

" Tổ mẫu, người như vậy là quá đáng lắm rồi! Mẫu thân của con làm sai chuyện gì chứ? Tất vả là do ả nô tỳ này làm ra, không thể trách mẫu thân của con được!" Dương Tử Ngọc thấy bà ta bị phạt quỳ, vội lên tiếng.

" Ở đây đã đến lượt ngươi nói hay chưa? Tử Ngọc, ngươi càng lúc càng không biết trên dưới, đây là lỗi của mẫu thân ngươi, đã nuông chiều ngươi quá mức rồi!" Lão phu nhân nghiêm giọng chấn chỉnh nàng ta.


" Tử Ngọc, con im lặng cho ta!" Tô Diêu lập tức nhìn nàng ta lên tiếng.

" Quỳ xuống!" Lão phu nhân lại lớn tiếng.

Tô Diêu lập tức làm theo, bà ta dù không cam tâm cũng phải quỳ, trước mắt phải trấn an lão phu nhân trước.

Lão phu nhân nhắm mắt lại thở dài, nếp nhăn trên mặt đã ngày càng nhiều, một bộ phiền não chỉ tội Tô Diêu.

" Tô Diêu, ngươi biết tội của ngươi là gì không? Thân làm phu nhân của phủ thừa tướng, vậy mà không quản nổi hạ nhân của mình, tội của ngươi là lớn nhất!"

" Mẫu thân, đúng là tội của ta! Sau này ta nhất định sẽ quản tốt chuyện của phủ thừa tướng, không để nó xảy ra thêm lần nào nữa!"

" Đủ rồi, lần trước ta đã cho ngươi cơ hội, là ngươi không biết nắm bắt mà thôi! Bây giờ sẽ không có cơ hội nào nữa!" Lão phu nhân mệt nhọc nói.

" Ngươi mau đến Tiêu Am tự sám hối lỗi lầm của mình đi! Cho đến khi nào ta thấy hài lòng, thì ngươi mới được trở về!"

" Mẫu thân, người không thể làm như vậy được! Tiêu Am tự cách xa như vậy, ta không muốn đến đó!" Tô Diêu sắc mặt trắng bệch, bị đưa đên Tiêu Am tự sám hối, thì chẳng khác nào bị đày đến lãnh cung cả.


Lão phu nhân không muốn nói nhiều, bà ấy ngồi xuống cạnh Tô Diêu, nhỏ giọng nói vào tai của bà ta.

" Tô Diêu, đừng tưởng ta không biết chuyện ngươi đã làm! Thanh Vi vì ngươi mà chết oan ức, ta không nói chẳng qua là bởi vì lúc đó Tử Ngọc và Tử Nghiên còn nhỏ, hai đứa cần ngươi chăm sóc mà thôi! Nhưng bây giờ bọn trẻ đã lớn, ngươi đến lúc nên trả giá rồi!"

" Nếu còn không mau đi, ta sẽ tự mình đưa ngươi đến chỗ của Vương Gia, khai hết tội danh của ngươi ra! Ngươi tự mình lựa chọn đi, muốn đến Tiêu Am Tự, hay là đến nhà lao!"

Tô Diêu cả người đổ sụp xuống, bà ta không nghĩ lão phu nhân vậy mà lại biết hết chuyện này. Bây giờ điểm yếu đã bị bắt được, chỉ có thể nghe lời mà thôi.

" Vâng, vậy ta sẽ đi! Chỉ mong mẫu thân hãy thay ta chăm sóc cho Tử Ngọc!" Bà ta cúi đầu nói, bây giờ tạm thời sẽ như vậy, bà ấy vẫn còn rất nhiều thời gian để quay lại.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.