Phúc Hắc Vương Gia! Cho Hỏi Ngài Có Muốn Cưới Ta Không?

Chương 27: Thật muốn sờ thử một cái.





Lão phu nhân đi đến chỗ của Dung mama, bà ấy đưa tay tát mạnh vào mặt Dung mama nói." Tiện tỳ to gan, ngươi đúng là lòng dạ rắn độc! Lần này ngươi cứ chờ mà mục xương trong thiên lao đi!"

" Thiếu hiệp, phiền ngài hãy đưa kẻ ác độc này đi đi!" Lão phu nhân kiên định nhìn Lục Thất nói.

Lục Thất nhanh chóng lôi Dung mama đứng lên, cúi đầu chào Lão phu nhân, rồi mới cùng Thiên Nham rời đi.

Lão phi nhân khó nhọc đi đến chỗ của Dương Tử Nghiên, bà ấy nắm tay của nàng mà vỗ về." Tử Nghiên ngoan, con cứ ở đây mà tịnh dưỡng, khi nào khỏe rồi tổ mẫu đưa con về phủ! Thật là đứa cháu tội nghiệp của ta!"

" Tổ mẫu, cảm ơn người!"

Lão phu nhân dặn dò xong mọi thứ, bà ấy và mọi người cùng nhau ra ngoài, để lại không gian yên tĩnh cho Dương Tử Nghiên.


" Tiểu thư, người làm muội lo lắng quá đi mất! Muội còn tưởng là không thể gặp laih người nữa rồi!" Tiểu Yên khẽ lau nước mắt, nàng ta sụt sịt nói.

" Muội thật ngốc, ta làm sao mà chết được chứ? Ông trời rất ưu ái ta, không nỡ để ta chết như vậy đâu!" Dương Tử Nghiên gượng cười đáp.

" Muội cũng không ngờ Dung mama lại ác độc như vậy, nỡ lòng nào tán tận lương tâm, cho người ám sát tiểu thư!"

" Dung mama? Sợ là bà ta không có đủ can đảm để làm chuyện này đâu!" Dương Tử Nghiên ánh mắt sâu thẳm nói, nàng dĩ nhiên biết người đứng sau lưng sẽ là Tô Diêu.

" Tiểu thư, người có thể yên bình trở về đây chính là nhờ tứ Vương Gia đó! Là ngài ấy đã đi tìm người trở về, muội nghĩ chúng ta nên đến cảm tạ ngài ấy!" Tiểu Yên chợt nhớ ra, nàng nói.

Dương Tử Nghiên nheo mày, nàng không tin nhìn Tiểu Yên, nàng không nghĩ cái kẻ máu lạnh kia vậy mà đi cứu nàng đâu.

" Muội đừng có dọa ta, tên mặt lạnh kìa mà cứu ta á? Vậy thì chắc thế giới này sắp tận thế rồi! Mỗi lần ta gặp hắn, chính là như đi gặp diêm vương vậy!" Dương Tử Nghiên cười khổ lên tiếng.

Tiểu Yên vội vàng lắc đầu liên tục." Không phải đâu, muội nói thật đó! Là Vương gia đã cứu người, Thiên Nham đã nói như thế!"

Nghe Tiêu Yên nói chắc như đinh đóng cột, Dương Tử Nghiên nằm trên giường suy ngẫm, tại sao Triệu Lăng Phong lại cứu nàng? Là do nàng còn giá trị lợi dụng sao?

Suy nghĩ đến đau cả đầu, Dương Tử Nghiên nhắm mắt lại dưỡng thần, mặc kệ đi, nàng không muốn nghĩ đến nữa. Nếu như hắn cứu nàng, vậy thì nhanh chóng giúp hắn xử lý Dương Thanh Giản, trả ơn cho hắn vậy.

Vì lý do Dương Tử Nghiên bị Tô Diêu cho người ám sát, nên sau đó mọi người cũng thu xếp đồ vật, nhanh chóng trở về kinh thành.


Về đến phủ thừa tướng, lão phu nhân đem hết mọi chuyện nói cho Dương Thanh Giản nghe, nhưng khi nghe nói lão phu nhân muốn phạt Tô Diêu đến Tiêu Am tự sám hối, sắc mặt của ông ta lập tức đanh lại.

" Mẫu thân, chuyện cũng qua rồi, có cần thiết phải phạt nặng như vậy không? Nó cũng không có chết, thủ phạm dù gì cũng đã trả giá rồi!" Ông ta bệnh vực Tô Diêu nói.

" Lão gia, cứ làm như vậy đi! Dù sao cũng là lỗi của ta, người ở lại giữ gìn sức khỏe!" Tô Diêu sợ lão phu nhân nói ra chuyện mình giết Thanh Vi, liền lên tiếng nói.

" Hừ, nếu nàng muốn như vậy, thì cứ đi đi!" Ông ta hậm hực nói, rồi bỏ đi ra ngoài.

Ba ngày sau.

Dương Tử Nghiên dù không ưa Triệu Lăng Phong, nhưng nàng vẫn phải đến Minh Vương Phủ tìm hắn cảm tạ. Nhìn thấy Dương Tử Nghiên đến, Lục Thất nhanh chân mời vào. Hắn đã nghe Thiên Nham kể về hành động của Triệu Lăng Phong trong hang, nên cũng tự nhiên mà tôn trọng nàng hơn hẳn.

" Dương tiểu thư đã đến, Vương Gia đang ở bên trong!"

" Cảm tạ Lục Thất huynh!"

Nói xong Dương Tử Nghiên đi vào, chỉ có Tiểu Yên ở lại, nàng nhìn tới nhìn lui tìm Thiên Nham. Lục Thất nhìn nàng có chút khó hiểu hỏi." Tiểu Yên muội muội, muội là đang tìm ai vậy?"

Tiểu Yên bỗng ngại ngùng đỏ mặt, nàng vội lắc lắc đầu chối.

" Muội đâu có tìm ai! Chỉ là thấy Vương Phủ rộng lớn, nên nhìn ngắm chút thôi!"

" Ừm, vậy muội tiếp tục nhìn đi!" Lục Thất không tiếp tục hỏi nàng nữa, xoay người đi làm chuyện khác. Nhìn thấy Lục Thất đã đi xa, Tiểu Yên lại đưa mắt tìm kiếm người, chỉ là Thiên Nham không có ở đây.


Bên trong phòng, Dương Tử Nghiên nhẹ nhàng bước vào, nàng không biết là Triệu Lăng Phong đang tắm ở bên trong.

" Vương gia, ta là Dương Tử Nghiên đây, có thể vào trong được không?" Không nhìn thấy người, nàng lên tiếng hỏi.

Nhưng vẫn không có ai trả lời, Dương Tử Nghiên nhíu mày khó hiểu, nàng lại bước vào trong thêm chút nữa. Chẳng phải Lục Thất nói hắn ở bên trong sao, tại sao nơi này lại chẳng có ai?

" Vương gia!" Nàng lại thỏ thẻ kêu lên, trong lòng không khỏi mắng chửi hắn.

Ánh mắt nàng lúc này đập vào một thân ảnh cường tráng, đang ngồi ngâm mình trong bồn tắm lớn. Dương Tử Nghiên vô cùng tò mò, nàng chậm rãi bước đến gần, nhẹ nhàng hết mức có thể.

Triệu Lăng Phong cơ thể cường tráng không mặc quần áo, hắn đang thư giãn, không biết mình đang bị làm phiền.

" Whoaaa, cơ bụng sáu múi tuyệt vời nha! Thật muốn sờ sờ thử một cái!" Dương Tử Nghiên đồng tử mở rộng, nàng thích thú ngắm nhìn cơ bụng của hắn.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.