Phúc Hắc Vương Gia! Cho Hỏi Ngài Có Muốn Cưới Ta Không?

Chương 29: Lão nương là đi trộm.





Ban đêm, Dương Tử Nghiên chờ lúc mọi người đều đã say giấc, nàng thay y phục đen dễ vận động, rồi lại lén lút ra khỏi phòng ngủ. Dương Tử Nghiên mon men theo vách tường, nàng nhẹ nhàng đi đến thư phòng của Dương Thanh Giản. Nhìn bên trong đèn vẫn còn sáng, đã khuya rồi mà Dương Thanh Giản vẫn chưa chịu đi ngủ.

" Lão già ác độc, không biết ông ta là làm cái gì ở bên trong!" Nàng thấp giọng nói

Đang ẩn nấp quan sát, bên cạnh nàng bỗng phát ra một giọng nói.

" Dương tiểu thư, người là đang làm gì ở đây vậy?"

Dương Tử Nghiên lúc này đang làm việc đen tối, bất giác hồn bay phách lạc. Nàng cố gắng dịnh thần lại, mắt liếc nhìn kế bên, thì thấy Thiên Nham miệng cười nham nhở nhìn nàng. Nàng có chút bực bội, nhẹ nhàng đánh hắn mấy cái, vừa đánh vừa mắng.


" Cái tên chết tiệt này! Làm ta giật hết cả mình, đánh chết ngươi!"

Thiên Nham né tránh Dương Tử Nghiên, hắn không buông tha, tiếp tục hỏi.

" Dương tiểu thư là đang làm chuyện gì mờ ám nha?"

" Đúng! Lão nương là đi ăn trộm, như vậy ngươi hài lòng chưa?" Dương Tử Nghiên tự hào vỗ ngực trả lời, Thiên Nham kế bên cũng chỉ biết cười trừ, có ai đi ăn trộm mà tự hào như nàng ấy không?

" Bốp, Bốp!"

" Mấy con muỗi chết tiệt này có thôi đi không? sưng hết người lão nương rồi nè!" Dương Tử Nghiên vừa ngồi đập muỗi, còn khe khẽ mắng chúng.

Ở cả hai người đang ngồi làm mồi cho muỗi, thì đèn trong phòng của Dương Thanh Giản bỗng vụt tắt, ông ta mở cửa nhìn trước ngó sau, rồi cẩn thận khóa cửa thư phòng lại đi về phòng ngủ.

Mọi hành động của hắn, đều lọt vào tầm mắt của Dương Tử Nghiên, chờ cho ông ta đi khuất rồi, nàng cùng Thiên Nham chui ra từ đám cây cối. Hai người tiến đến thư phòng, ngó nghiêng xung quanh, Thiên Nham cầm ổ khóa gãi đầu hỏi.

" Làm sao để mở khóa đây Dương tiểu thư?"

Dương Tử Nghiên nhếch môi cười đắc ý, nàng rút một chiếc kẹp tăm trên đầu ra nói.

" Để đó cho ta! Ngươi cái đồ vô dụng, mau tránh sang một bên đi!" Vừa nói Dương Tư Nghiên nhẹ nhàng tra chiếc kẹp vào ổ khóa, không mất bao nhiêu thời gian, ổ khóa kêu lên một tiếng rồi bật ra. Dương Tử Nghiên hất hàm, kênh kiệu ra vẻ ta đây tài giỏi.


" Thấy không! Ngươi phải học hỏi nhiều đấy!"

Sở dĩ Dương Tử Nghiên có thể thành thạo việc mở khóa, là do ngày trước nàng còn ở hiện đại, não cá vàng chuyên môn để mất chìa khóa, nàng mở riết thành quen. Thiên Nham nhìn nàng tự cao tự đại, không khỏi cười thầm, thật ra với kinh nghiệm của hắn mở ổ khóa cũng là chuyện thường thôi, nhưng hắn lại muốn xem khả năng của nàng như thế nào?

Thiên Nham đẩy cửa bước vào trước, Dương Tử Nghiên cũng mau chóng theo sau. Đóng cửa phòng lại, hai người chia nhau ra tìm kiếm.

Dương Tử Nghiên nhẹ nhàng tìm kiếm trên bàn, nàng tìm rất kỹ vẫn là không thấy, lại tìm đến kệ sách, cũng không có chút chứng cứ.

Thiên Nham thì tìm kiếm xung quanh vẫn không có, mệt mỏi hai canh giờ vẫn không được gì, cả hai ngồi xổm dưới đất thở dài.

" Haizz, rốt cuộc thì phụ thân của ta giấu nó ở đâu được? Tìm mãi mà chẳng thấy cái gì!"

" Ta nghĩ là trong phòng có mật thất bí mật, chúng ta mau tìm cơ quan xem thử!" Thiên Nham lên tiếng.

Nghe hắn nói, Dương Tử Nghiên vẻ mặt phấn chấn hơn, nàng đứng lên gật gù đồng ý. Họ bắt đầu đổi mục tiêu tìm cơ quan, nhìn tới nhìn lui, Dương Tử Nghiên chỉ thấy bức tranh phong cảnh trên tường là đáng nghi. Nàng tìm một chiếc ghế, đứng lên lấy bức tranh xuống xem thử. Quả nhiên là có cơ quan, nàng lúc này vui mừng như tiểu hài tử.

" Có thật này, đúng là lão già gian trá mà!"

Đang đưa tay tính mở mật thất xem thử, thì bên ngoài có tiếng động, Thiên Nham lỗ tai rất thính liền biết có người đến, hắn ra hiệu cho Dương Tử Nghiên mau chạy.

" Dương tiểu thư, mau đi thôi! Để bị bắt được thì hỏng hết!"


Dù tiếc muốn đứt ruột, nhưng nàng chỉ còn cách này, treo bức tranh lại vị trí ban đầu, Dương Tử Nghiên cùng Thiên Nham lén lút khóa cửa lại, rồi nàng trở về Xuân Phong viện.

Cả hai vừa đi ra, Dương Thanh Giản cũng vừa đi tới, ông ta lại đưa mắt nhìn xung quanh, rồi kiểm tra ổ khóa, thấy nó vẫn như cũ ông ta mới thở dài nhẹ nhõm. Vì trong lòng có chút không yên tâm, nên ông ta muốn quay lại để kiểm tra, đúng là một lão cáo già.

Về đến nơi, Dương Tử Nghiên không khỏi bực bội, nàng đã thức cả đêm vậy mà cuối cùng cái gì cũng không tìm được. Chỉ một chút nữa thôi, là nàng thành công rồi, còn có thể nhanh chóng thoát khỏi Triệu Lăng Phong.

" Ây da, bản tiểu thư thật xui xẻo, mọi việc sắp hoàn thành rồi, vậy mà Dương Thanh Giản tự nhiên trở lại! Công sức từ tối đến giờ coi như công cốc, thiệt tức chết ta!" Nàng ủ rũ lên tiếng.

Thiên Nham nhìn nàng có chút không nhịn được cười, tiểu cô nương này thật là hài hước." Dương tiểu thư, cô cứ đi nghỉ ngơi sớm đi, lần sau chúng ta lại tiếp tục đi tim là được!" Hắn lên tiếng trấn an nàng.

Đâu đó mọi việc, Thiên Nham liền trở về Minh Vương Phủ bẩm báo với Triệu Lăng Phong nhưng chuyện đã xảy ra tối hôm nay.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.