Phúc Hắc Vương Gia! Cho Hỏi Ngài Có Muốn Cưới Ta Không?

Chương 30: Bổn vương không lương thiện lắm đâu.





Hôm nay là ngày Tô Diêu phải xuất phát đến Tiêu Am Tự, bà ta lúc này đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc. Thật lòng thì bà ta nào muốn rời khỏi đây, nếu như không phải do lão phu nhân ép buộc, thì bà ta đâu phải khổ sở thế này.

" Mẫu thân, người thật sự phải đi hay sao? Nếu người đi rồi, ai sẽ giúp con xử lý tiện nhân Dương Tử Nghiên kia đây!" Dương Tử Ngọc từ bên ngoài khóc lóc đi vào, cũng không biết nàng ta là lo cho Tô Diêu, hay là lo cho chính bản thân mình đây.

" Tử Ngọc, đây chỉ là kế sách tạm thời mà thôi! Chờ cho tổ mẫu của con hết giận, thì bà ấy sẽ cho ta trở về!" Bà ta trấn an nữ nhi nói.

" Tất cả đều là do tiện nhân Dương Tử Ngọc kia mà ra! Con nhất định sẽ không tha cho ả, phải khiến ả chết không toàn thây!" Nàng ta căm hờn nghiến răng đáp.

" Con ở lại phải cẩn thận, ta thấy con tiện nhân đó dạo này rất khác, nó có lẽ đang toan tính gì đó! Dù có thể nào đi nữa, cũng không được để nó tác oai tác quái, con nhớ phải thân thiết với tổ mẫu và phụ thân con nhiều hơn một chút, đừng để nó có cơ hội lôi kéo bọn họ!" Tô Diêu cẩn thận dặn dò Dương Tử Nghiên.


" Mẫu thân, con biết rồi! Đường đến Tiêu Am Tự xa xôi, ngươi nhất định phải cẩn thận!"

" Ừm, ta sẽ giữ gìn sức khỏe!"

Đã đến giờ lên đường, hai mẫu nữ dù không nỡ cũng phải đành chia tay nhau. Xe ngựa nhanh chóng đưa Tô Diêu đi, thấp thoáng đã chẳng thấy bóng dáng. Dương Tử Ngọc hốc mắt đỏ ửng, nàng ta đau buồn đi vào trong.

" Dương Tử Nghiên, con tiện nhân nhà ngươi! Cứ chờ ở đó, ta nhất định sẽ khiến ngươi chết thật khó coi!" Vừa đi nàng ta vừa nghiến răng nói.

Tại Xuân Phong viện, Dương Tử Nghiên cả ngày nay ngồi ưu sầu, chỉ thiếu một chút thôi là nàng tìm ra chứng cứ rồi, vậy mà cuối cùng xôi hỏng bỏng không.

" Thật tức chết ta mà! Chỉ cần cố gắng một chút nữa thôi, là ta đã thoát được cái tên Vương Gia đáng ghét kia rồi!" Nàng buồn rầu nói khẽ.

Cảm thấy trong phòng bây giờ quá bí bách, Dương Tử Nghiên liền đi ra ngoài dạo một vòng quanh hoa viên. Ở thế giới cổ đại này, đối với Dương Tử Nghiên đây là nơi mà nàng cảm thấy yên bình nhất.

" Hừm, ở đây thật thoải mái! Nhưng như vậy thì ta cũng không thích nơi này, ta muốn trở về thế giới của mình! Nơi đó có rất nhiều thứ hay ho, quan trọng nhất vẫn là có ước mơ mà ta muốn đạt được!"

" Tại sao ra lại chết sớm như vậy chứ? Tại sao lại là ta?" Dương Tử Nghiên ngồi bên trong đình viện hóng mát, nhìn nhưng bông sen xinh đẹp ở giữa hồ, nàng không ngừng than thở về cuộc sống trái ngang của mình.

" Ngươi đang ở đây nói cái gì vậy?" Ở nàng còn đang mãi thẫn thờ, thì Triệu Lăng Phong từ đâu lù lù lên tiếng, làm Dương Tử Nghiên tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.


" Vương gia! Người có thể phát ra tiếng động khi di chuyển được không? Ta không có bệnh cũng bị ngài dọa thành có bệnh mất!" Dương Tử Nghiên bực bội, nàng nhăn mày nói.

Triệu Lăng Phong mặt mày lạnh lẽo cất giọng khàn khàn." Bổn Vương đi đứng như thế nào, cần ngươi ý kiến sao? Còn có chỉ trong lòng ngươi làm chuyện mờ ám, nên mới có tật giật mình mà thôi!"

Dương Tử Nghiên tức giận muốn hộc máu, nàng không phải vì hắn mới đi làm chuyện mờ ám hay sao? Không để ý đến Triệu Lăng Phong nữa, nàng lại ngồi nhìn hồ sen trổ hoa xinh đẹp.

Triệu Lăng Phong bị nàng bơ đẹp, hắn có chút không vui nghiêm mặt lại hỏi." Chuyện bổn vương giao cho ngươi, đã làm đến đâu rồi?"

" Không phải Thiên Nham đã nói lại với ngài rồi sao? Còn đến đây hỏi ta để làm gì nha!" Dương Tử Nghiên một bộ thờ ơ, nàng mỉa mai châm chọc hắn.

Triệu Lăng Phong bị nàng khí tức đến phẫn nộ." Dương, Tử, Nghiên!"

" Ngươi bây giờ là ăn gan hùm mật gấu rồi có đúng không? Lại còn dám trả treo với bổn vương, ngươi là chê mình sống quá lâu sao?"

Dương Tử Nghiên bỗng nhiên rùng mình, xung quanh nàng dường như lạnh hơn hẳn. Nàng đúng là điên rồi, lại đi chọc tức cái tên điên này, nàng bắt đầu giở trò mèo.

" Vương gia! Ta sao dám làm ngài tức giận được! Chẳng qua trong người ta có chút khó chịu, nên mới vô ý mà mạo phạm ngài đi!"


" Ngài là chiến vương cao cao tại thượng, sẽ không làm khó tiểu nữ đúng không?" Nàng tinh nghịch nhìn Triệu Lăng Phong làm nũng.

Đột nhiên hắn tiến đến gần, ép sát nàng, đôi mắt lạnh lẽo nhìn nàng chằm chằm nói." Còn có lần sau thì tự đi mua quan tài! Bổn vương không lương thiện lắm đâu!"

" Còn chuyện tìm bằng chứng tố cáo Dương Thanh Giản, ngươi phải nhanh chóng mà hoàn thành cho ta! Ta không đợi được nữa!" Triệu Lăng Phong lãnh đạm nói thêm.

" Chuyện ta đã hứa với người, thì nhất định sẽ làm được! Vương gia xin cứ yên tâm!"

Dương Tử Nghiên cố gắng gượng ép nở một nụ cười với hắn, nó khiến gương mặt nàng trở nên rất khó coi. Dặn dò xong xuôi, Triệu Lăng Phong thoắt cái đã biến mất sau vách tường.

Dương Tử Nghiên đanh mặt tức tối nguyền rủa hắn." Tên khốn kiếp! Lúc nào cũng chỉ giỏi ăn hiếp ta! Cầu cho ngươi sau này tuyệt tôn tuyệt tự!"







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.