Phúc Hắc Vương Gia! Cho Hỏi Ngài Có Muốn Cưới Ta Không?

Chương 37: Lão phu nhân bị hại.





Dương Tử Nghiên một đường đi thẳng đến viện tử của Dương lão phu nhân, nhưng nàng không biết rằng, Dương Tử Ngọc đã đến đây trước nàng một bước rồi.

" Tổ mẫu, người sống đến bây giờ đã là phúc phần lớn lắm rồi, người nên xuống địa ngục đi!" Nàng ta ánh mắt như quỷ dữ nhìn Dương lão phu nhân nằm trên đất nói.

Bà ấy vừa rồi là bị Dương Tử Ngọc đẩy ngã, bây giờ không biết sống chết thế nào, chỉ thấy đầu bị đập xuống đất chảy rất nhiều máu.

" Tiểu thư, người đi chậm thôi!" Bên ngoài vang vọng vào tiếng của Tiểu Yên.

Dương Tử Ngọc đắc ý nhếch môi cười, nàng ta nhanh chóng trốn sau bức bình phong, cẩn thận quan sát bên ngoài.

" Nãi nãi, người đâu rồi?" Dương Tử Nghiên hớt hải chạy vào kêu lên, nàng nhìn xung quanh tìm kiếm.


" Ahh! Lão...lão phu nhân..." Bất ngờ Tiểu Yên đứng đằng sau lại hét lên thất thanh, nàng ta sợ đến nổi không nói hết câu.

" Nãi Nãi!" Dương Tử Nghiên lúc này cũng phát hiện ra bà ấy đang nằm dưới đất, liền ba chân bốn cẳng chạy đến, nàng ngồi xuống cẩn thận đỡ bà ấy lên.

" Nãi nãi, người đừng làm Tiểu Nghiên sợ, người mau tỉnh lại đi!" Nàng lay nhẹ bà ấy nói, nước mắt đã rươm rướm.

" Tiểu Yên, mau gọi đại phu đến đây!"

Tiểu Yên hoàng hồn lại, nàng ấy vội vã xoay người lại chạy đi tìm đại phu. Dương Tử Nghiên đỡ lão phu nhân lên giường, cô dùng khăn cầm máu lại cho bà ấy.

" Nãi nãi, người nhất định phải tỉnh lại!" Nàng lo lắng nắm chặt bàn tay bà ấy nói.

Trong lúc Dương Tử Nghiên không để ý, thì Dương Tử Ngọc ở đây lén lút chạy ra ngoài, bởi vì nàng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi. Không có lão phu nhân cản đường, thì sẽ không ai đứng về phía Dương Tử Nghiên cả.

" Tiện nhân, lần này ngươi không muốn cũng phải gả!" Dương Tử Ngọc nhếch môi khinh bỉ nói.

Dù được phát hiện kịp thời, nhưng đại phu vẫn không thể cứu được Dương lão phu nhân, y học bây giờ vẫn còn rất lạc hậu. Bà ấy bây giờ không chết, nhưng sẽ hôn mê như vậy đến cuối đời.

" Tướng gia, ta đã cố hết sức rồi!" Đại phu thở dài đứng lên nói.

Dương Tử Nghiên nghe xong lặng cả người, lão phu nhân là người đối xử với nàng rất tốt, vậy mà bây giờ bà ấy lại...Nàng bây giờ không cần bà ấy bảo vệ nữa, chỉ mong bà ấy có thể khỏe lại, nhưng điều này thật sự rất khó. Nước mắt nàng trong veo, lăn dài trên má.


Dương Thanh Giản biết không thể trách tội đại phu, ông ấy nhìn lão phu nhân mà đau lòng. Dù ông ta không thương yêu Dương Tử Nghiên, nhưng đối với lão phu nhân, ông ấy vẫn dành cho bà một tình thương lớn.

" Tất cả lui ra hết đi!" Dương Thanh Giản muốn ở bên mẫu thân lúc này, ông ta ra lệnh cho mọi người rời đi.

Dương Tử Nghiên hai chân vô lực, nàng đi còn không muốn nổi, phải nhờ đến sự giúp đỡ của Tiểu Yên mới có thể trở về Xuân Phong Viện.

Trong khi mọi người đều tỏ ra thương tiếc cho lão phu nhân, thì chỉ có Dương Tử Ngọc là vô cùng hài lòng. Vừa rời khỏi viện tử của lão phu nhân, nàng ta đã phá lên cười sung sướng, giờ thì không còn ai đối đầu với mẹ con nàng ta nữa rồi.

Từ lúc lão phu nhân bị hôn mê, Dương Tử Nghiên cả ngày buồn bã chẳng thiết ăn uống, nàng chỉ lẳng lặng ngồi bên khung cửa sổ nhìn ngắm bầu trời. Mọi chuyện xảy ra cứ như có người sắp đặt sẵn vậy, Dương Thanh Giản muốn gả nàng cho một tên biến thái, mà lão phu nhân đột ngột bị ngã dẫn đến hôn mê.

Tất cả cứ như là nhắm vào nàng.

" Tại sao lại như vậy chứ?" Nàng chống cằm, ánh mắt nhìn xa xăm nói khẽ.

" Tiểu thư, bây giờ lão phu nhân xảy ra chuyện vậy rồi, tiếp theo người phải làm sao đây?" Tiểu Yên lo lắng đi đến chỗ nàng hỏi.

Ngày đại hôn của Dương Tử Nghiên và Tống Thiện sắp đến rồi, nếu không có lão phu nhân giúp đỡ, nàng thật sự sẽ phải gả cho tên khốn đó mất.

" Tiểu Yên, ta bây giờ cũng rất rối, ta không biết phải làm sao nữa?" Nàng đưa đôi mắt đáng thương nhìn Tiểu Yên đáp.

" Tiểu thư, nếu không có ai bảo vệ người, thì muội sẽ bảo vệ người! Chúng ta bỏ trốn đi, trốn xa một chút!" Tiểu Yên ngữ khí đầy kiên định nói, nàng không muốn thấy Dương Tử Nghiên phải chịu khổ.


" Muội không có tiền, ta cũng không có tiền, đi rồi chúng ta làm sao mà sống? Lại nói nơi này quá nguy hiểm, lỡ may lại gặp cướp..." Nói đến đây Dương Tử Nghiên dừng lại.

" Tiểu thư, hay là chúng ta đến nhờ Vương Gia giúp đi! Người thân với ngài ấy như vậy, ngài ấy nhất định sẽ giúp người!" Một ý nghĩ lớn vụt sáng trong đầu Tiểu Yên.

" Trên đời này mọi người ai cũng có thể giúp ta, nhưng tên đó thì không đâu! Đến đó chỉ tổ tốn thêm thời gian thôi, không có ích lợi gì cả!" Dương Tử Nghiên ủ rũ đáp, nàng không mong chờ gì vào Triệu Lăng Phong, con người lạnh lùng đó.

" Vậy thì hết cách rồi, người phải gả cho Tống Thiện hay sao?"

" Còn lâu ta mới gả cho tên khốn như hắn! Muội yên tâm, ta không phải người dễ bỏ cuộc như vậy đâu!" Nàng nháy mắt đáp.

Tiểu Yên gượng gạo nở một nụ cười, đôi lúc nàng không thể hiểu nổi suy nghĩ của Dương Tử Nghiên. Lúc thì buồn bã chán chường, lúc thì vui vẻ thay đổi đến chóng cả mặt.

" Tiểu Yên, muội lấy cho ta chút gì lót dạ đi, ta đói rồi!" Có thực mới vực được đạo, Dương Tử Nghiên lúc này cần phải ăn.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.