Phúc Hắc Vương Gia! Cho Hỏi Ngài Có Muốn Cưới Ta Không?

Chương 8: Tên nam nhân đáng sợ.





Hoàng thượng ngồi ở trên hoàng vị, hắn ta gật đầu hài lòng, khi thấy có rất nhiều người đến." Cảm ơn các khanh hôm nay đã đến đây, để cùng ta tham dự yến hội của hoàng hậu! Giờ thì yến tiệc bắt đầu thôi! Người đâu? Mang thức ăn lên!"

Hoàng thượng dứt lời, bên ngoài tỳ nữ lần lượt mang thức ăn và rượu thịt lên đầy một bàn. Đặt trước mặt mọi người là cao lương mỹ vị, đồ ăn thượng hạng.

Hoàng thượng lại tiếp tục nói." Các khanh hôm nay cứ ăn uống vui vẻ, sẽ có mỹ nữ hiến vũ cho các khanh xem!" Nói rồi hoàng thượng cười ha hả.

Bên ngoài các vũ nữ đi vào, với kỹ năng đã tập, bọn họ liền nhảy múa, khiến mọi người đều ngước mắt nhìn.

Lúc này, có một người bỗng lên tiếng đề cử.

" Bệ hạ, hôm nay cũng có không ít tiểu thư khuê cát ở đây, bọn họ cầm kỳ thi họa hơn người, sao ta không để họ trổ tài một chút?"


" Đúng, đúng, đúng! Bệ hạ, thần nghe nói Nạp Lan tiểu thư họa tranh không tồi, hay là chúng ta xem thử tài nghệ của nàng đi!"

" Còn có Đại tiểu thư Dương Tử Ngọc của phủ thừa tướng, nghe nói nàng cầm nghệ hơn người nha! Không phải nên để họ trổ tài hay sao?"

" Đúng vậy, tôi cũng tán thành!"

Mọi người ùa lên nhốn nháo nói, Hoàng thượng nghe thấy cũng có lý, nên đã đồng ý cho họ lên biểu diễn.

" Nói vậy cũng được, vậy các khanh thấy sao?"

Lúc này Nạp Lan Tứ Nguyệt đứng lên, nàng ta e thẹn đáp.

" Bẩm bệ hạ, nếu mọi người đã mở lời, tiểu nữ cũng sẽ hiến một chút tài nghệ! Họa một bức tặng cho hoàng hậu, người thấy thế nào ạ?"

" Tốt, tốt! Người đâu? Mang giấy bút lên cho nàng!" Hoàng thượng hài lòng gật đầu nói, rồi ra lệnh cho người mang giấy bút lên.

Nói rồi, các tỳ nữ lại mang đồ vẽ lên cho Nạp Lan Tứ Nguyệt. Không hổ danh đệ nhất mỹ nhân kinh thành, đến dáng người đứng vẽ cũng lay động lòng người đi. Làn da trắng ngần, đôi mắt phượng kiều diễm, bàn tay thanh thoát vẽ làm người nhìn không nỡ rời mắt.

Họa xong xuôi, nàng đặt bút xuống, các tỳ nữ bên cạnh nhanh chóng mang bức tranh lên cho hoàng hậu.

Hoàng hậu rất hài lòng, bức tranh vẽ hoàng hậu cùng hoàng thượng uy vũ đứng hiên ngang trên thành, bên dưới là bách tính vui vẻ tung hô rất chân thật đẹp mắt. Hoàng thượng nhìn xem cũng thật thích, lập tức ra lệnh ban thưởng.

Tiếp đến Dương Tử Ngọc cũng đứng lên, nàng ta cũng muốn hiến cầm nghệ cho hoàng thượng, còn không quên kéo Dương Tử Nghiên một chân.

" Bệ hạ, tiểu nữ muốn cùng muội muội hiến nghệ, muội muội Dương Tử Nghiên của Tiểu nữ về khoản nhảy múa cũng không tồi! Không biết bệ hạ có đồng ý hay không ạ?"


Dương Tử Nghiên vô biểu tình nhìn Dương Tử Ngọc, nàng trong lòng không ngừng nguyền rủa ả ta.

" Bạch liên bông đáng chết này, lại muốn giở trò gì với ta đây! Tốt nhất đừng làm ta nổi giận, nếu không ta sẽ cho ngươi chết thật khó coi!"

" Bệ hạ, nếu tỷ tỷ đã nói vậy, tiểu nữ cũng sẽ góp một điệu nhảy!" Biết không thể từ chối, nàng đành phải gật đầu đồng ý.

Vừa nói xong, bên ngoài thái giám truyền vào.

" Tứ Vương Gia Triệu Lăng Phong đến!"

Dương Tử Nghiên xoay người nhìn ra cửa, sắc mặt nàng bỗng trắng bệch, cả người toát mồ hôi lạnh. Hai tay nàng run rẩy nắm chặt, trong lòng không khỏi kêu gào.

" Thôi xong mị rồi! Là hắn, tên nam nhân nguy hiểm lúc trưa, chết ta rồi!" Nàng còn đang đứng ngây ngốc ở đó, thì Tiểu Yên đã vội chạy lên kéo nàng đi thay y phục.

Bên ngoài, tứ Vương gia hiên ngang đi đến, hắn cúi đầu hành lễ với hoàng thượng và hoàng hậu.

" Mong hoàng thượng và hoàng hậu thứ lỗi, lúc trưa ta gặp một nữ nhân lạ mặt ở hoa viên, mà nàng lại có hành động mờ ám! Lúc nãy vì điều tra tung tích của nàng ta, cho nên thần mới đến trễ, vẫn xin hoàng thượng thứ lỗi!"

" Đệ đệ bình thân! Mau mau ngồi xuống, ta sao lại trách đệ được?"

" Đa tạ hoàng thượng!" Nói rồi Triệu Lăng Phong ngồi vào chỗ.

Bên này Dương Tử Ngọc và Dương Tử Nghiên cũng chuẩn bị xong xuôi, nàng thay một bộ đồ múa cực kỳ quyến rũ màu đỏ thẫm. Dương Tử Ngọc đi đến, không thấy Dương Tử Nghiên cài trâm của mình, nàng ta vờ hỏi.


" Muội muội, trâm ta tặng muội không thích sao?"

" Tỷ tỷ, muội thích lắm! Nhưng cài lên thì tiếc, cho nên muội cất trong hộp, chỉ giữ để ngắm thôi!"

Dương Tử Ngọc sắc mặt không vui, nhưng cũng khá hài lòng. Nàng ta biết Dương Tử Nghiên không biết nhảy múa, nên mới kéo theo để làm nàng mất mặt trước mọi người, còn cố tình để nàng phạm thượng trước mặt vua.

Trong lúc Dương Tử Ngọc đang đứng chỉnh sửa y phục, Dương Tử Nghiên nhẹ nhàng đi đến phía sau.

" Tỷ tỷ, tóc tỷ hơi rối, để ta chỉnh lại giúp tỷ!"

" Làm phiền muội muội rồi!"Dương Tử Ngọc không khách khí trả lời.

Xong xuôi, cả hai cùng tiến ra ngoài. Dương Tử Ngọc đi đến chỗ ngồi đàn trước mặt hoàng thượng, còn Dương Tử Nghiên cũng tiếp bước theo sau. Lúc này mọi người đang ngồi bỗng sôi nổi bàn tán, hoàng hậu còn đang chăm chú gắp thức ăn cho hoàng thượng, vội buông đũa nhìn đến phía Dương Tử Ngọc, mặt bỗng rộ lên vẻ tức giận đứng dậy chỉ tay vào mặt nàng ta nói.

" Dương Tử Ngọc to gan, lại dám trước mặt bổn cung cài trâm phượng hoàng, ngươi muỗn giễu cợt ta sao?"







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.