Có lẽ là bị loại bầu không khí bất an này, tâm tình Nhạc Du Du cũng bỗng nhiên trở nên có điểm trầm trọng hẳn lên. Trong khoảng thời gian này, nàng kỳ thực một mực tận lực tránh né vấn đề chiến tranh này, ngây ngốc cho rằng chỉ cần không thèm nghĩ nữa thì sẽ không phát sinh, thế nhưng, không nghĩ tới, nàng lại không hy vọng chuyện sắp xảy ra vẫn là sắp xảy ra.
Mà Lãnh Hạo Nguyệt cũng minh xác nói cho nàng, triều đình đã tập kết bảy mươi vạn đại quân, tùy thời có thể công đánh tới, mà hắn cũng sẽ không ngồi chờ chết.
Điều này làm cho Nhạc Du Du trong lòng rất khó chịu, thế là, buồn bực đi một mình ra khỏi vương phủ, thời gian đi tới cửa lớn, bị người kéo lại vạt áo, nhìn lại, dĩ nhiên là tiểu Minh Nguyệt.
“Du Du, không vui.” Đôi mắt to sáng rực Lãnh Minh Nguyệt thẳng tắp nhìn chằm chằm Nhạc Du Du.
“Không có.” Nhạc Du Du không muốn đem chuyện không vui của mình nói lại cho đứa nhỏ như vậy, thế là cười xoa bóp má phấn của nàng, “Du Du muốn đi ra ngoài đi dạo một chút, ngươi có muốn đi cùng Du Du hay không?”
Lãnh Minh Nguyệt vừa nghe xong, nhất thời cười ngọt ngào gật gật đầu.
Thế là, Nhạc Du Du liền dắt tay Lãnh Minh Nguyệt, sau đó đi từ từ ra khỏi vương phủ.
Thành U Châu thực sự rất phồn hoa, Lãnh Hạo Nguyệt đem nó thống trị rất ngay ngắn rõ ràng, dân chúng ngày ngày an ổn trôi qua. Thế nhưng, nhìn khuôn mặt tươi cười bận rộn của bách tính trên đường cái, Nhạc Du Du cũng rất thương cảm, nàng không thể tưởng tượng, một khi chiến tranh xảy ra, nụ cười như vậy đến khi nào mới có thể nhìn được nữa?
Lãnh Minh Nguyệt có vẻ hưng phấn, một đôi mắt to cũng tựa hồ nhìn qua nhìn lại, nàng trước đây vẫn đứng ở trong hoàng cung, cơ hồ không đi ra ngoài bao giờ, lần này xuất cung, ngoại trừ ngồi xe ngựa cũng chính là ở trong vương phủ, tuy rằng Nhạc Du Du mang theo nàng đi ra ngoài mấy lần, thế nhưng, đối với một đứa bé mà nói, xa xa như kia là không đủ.
“Nghĩ muốn cái gì, Du Du mua cho ngươi a.”
Lãnh Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, sau đó chỉ chỉ bán mứt quả, quay đầu lại mỉm cười nhìn Nhạc Du Du.
“Được.” Nhạc Du Du lập tức gật đầu, sau đó mua hai xuyến, hai người liền vừa ăn vừa đi.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có người đấu đá lung tung chạy tới, mắt thấy sẽ đụng vào trên người Nhạc Du Du, Nhạc Du Du lại càng hoảng sợ, muốn tránh tựa hồ không kịp rồi, chỉ có thể ôm chặt lấy Lãnh Minh Nguyệt, như vậy sẽ không đến mức thương tổn được tiểu bằng hữu.
Nhạc Du Du vốn cho là mình sẽ phải bị đánh ngã, thế nhưng, lại bị một người ôm chặt lấy thắt lưng, sau đó nhẹ nhàng vùng ra phía sau, nàng cùng Minh Nguyệt liền tránh được va chạm của người kia.
Nhạc Du Du rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện mình còn bị người ôm, vội vàng tránh ra, quay đầu lại nói tiếng “Cám ơn”, nhưng chống lại là khuôn mặt tười cười ôn hòa được hé ra.
“Duệ vương? Người tại sao lại ở chỗ này a?” Nhạc Du Du không nghĩ tới thành U Châu sẽ nhìn thấy Lãnh Phi Nguyệt.
“Du Du, đã lâu không gặp a.” Lãnh Phi Nguyệt nhìn cái ôm trống rỗng, hơi có điểm thất vọng, bất quá, hắn che giấu rất tốt, lại giương mắt, tao nhã vẫn là trước sau như một, nhàn nhạt cười, vỗ vỗ đầu Lãnh Minh Nguyệt, “Cửu muội có khỏe không?”
Thế nhưng không biết vì sao, lúc Lãnh Minh Nguyệt thấy Lãnh Phi Nguyệt không chỉ có bất kỳ hành động vô cùng thân thiết mà trái lại còn giống như có điểm sợ hãi, vô ý thức liền hướng về phía sau lưng của Nhạc Du Du.
Nhạc Du Du cũng lơ đễnh, bởi vì Lãnh Minh Nguyệt đối với ai cũng lạnh lùng, vì thế có biểu hiện như vậy cũng không quá đáng, vội vàng cười cười: “Rất tốt, được rồi, Duệ vương đến U Châu làm cái gì a? Là tới tìm Hạo nhi sao?”
“Ở đây không phải chỗ nói chuyện.” Lãnh Phi Nguyệt ánh mắt quét bốn phía một chút, “Nếu như Du Du không ngại, mời ta ăn một bữa cơm được không?”
“Không thành vấn đề a.” Nhạc Du Du vừa nghe xong lập tức gật đầu, “Ở chỗ này ta là chủ ngươi là khách a, đương nhiên muốn mời.”
Say tạm trú.
Nhạc Du Du muốn một phòng riêng, mấy người trong quán ăn liền chuẩn bị. Bởi vì tùy tùng của Lãnh Phi Nguyệt không đi theo ăn cơm, vì thế, thực tế ăn chỉ có ba người bọn họ.
“Duệ vương còn chưa nói mục đích đến đây lần này đâu.” Nhạc Du Du rót cho Lãnh Phi Nguyệt một ly rượu, rót cho mình cùng Minh Nguyệt một chén trà, “Không phải là chủ ý đến thăm ta chứ?” Nói xong cũng ha hả nở nụ cười.
“Du Du kêu thế thì giữa chúng ta đều cảm thấy xa lạ a.” trong mắt Lãnh Phi Nguyệt hiện lên một tia thất lạc, cho dù hắn thật là đến nhìn nàng, hắn cũng sẽ không nói, cũng không thể nói, thế là mỉm cười, “Có việc đi ngang qua ở đây, không nghĩ tới sẽ gặp.”
“A, Ngũ ca ca.” Nhạc Du Du lập tức hiểu ra, hắn không thích nàng gọi hắn là Duệ vương, nói thật là, nàng gọi cũng không quen thế là lập tức đổi giọng.
Lãnh Phi Nguyệt rốt cuộc nở nụ cười: “Được rồi a.” Nói rồi uống xong rượu trong chén.
“Ngũ ca ca nếu tới, tại sao không đi trong phủ ngồi một chút a?”
Lãnh Phi Nguyệt cười khổ một cái: “Bây giờ tình trạng này, ta sợ không thoải mái qua nhìn thấy Hạo nhi.”
Nhạc Du Du nghĩ nghĩ cũng đúng, dù sao hiện tại Lãnh Hạo Nguyệt là nghịch phản tội lớn, mà Lãnh Phi Nguyệt vẫn là Duệ vương gia của triều đình, hơn nữa, chiến tranh sắp xảy ra, thời gian mẫn cảm này đích xác không thích hợp gặp mặt.
Nhạc Du Du gật gật đầu: “Đích xác không thoải mái, nếu không, sẽ liên lụy đến người.”
“Liên lụy đến ta cũng không phải sợ, chỉ là Du Du a, hoàng huynh sẽ không bỏ qua cho Hạo nhi.” Lãnh Phi Nguyệt bỗng nhiên rất nghiêm túc nói, “Chức là không lâu sau sẽ đánh trận.”
“Ta biết a.” Nhạc Du Du hơi thở dài một hơi, “Bách tính lại phải gặp tai ương.”
“Thành U Châu bất quá cũng chỉ có hơn năm mươi vạn đại quân.” Lãnh Phi Nguyệt cũng thở dài, “Thế nhưng hoàng huynh bây giờ tập kết không sai biệt lắm khoảng bảy mươi vạn đại quân, tùy thời đều có khả năng giết tới được… Cũng không biết Hạo nhi có ứng đối chi sách nào tốt hay không?”
Trên mặt Nhạc Du Du cũng sầu lo lên, ở cổ đại này chiến tranh rất lạc hậu, đừng nói kém hai mươi vạn binh lực, chính là kém hai vạn binh lực, có đôi khi cũng sẽ có mức chên lệch rất lớn giống như của lòng sông so với mặt biển, trừ phi đối phương thống suất là một thùng cơm, thế nhưng, có người nói Bạch Triển Bằng đã từng là tướng quân của Băng Diễm quốc, tuy rằng bây giờ lớn tuổi, thế nhưng dù sao kinh nghiệm cũng phong phú a, vì thế, muốn dùng năm mươi vạn đi đối kháng bảy mươi vạn đại quân, hiển nhiên là trứng gà chọi tảng đá a…
Bất quá, Nhạc Du Du bỗng nhiên liền ngoéo … khóe miệng một cái, hay là, nếu thật sự đánh nhau vũ khí bí mật của nàng là có thể phát huy tác dụng nhất định đâu…
“Du Du? Chuyện gì buồn cười như vậy?” Lãnh Phi Nguyệt nhìn Nhạc Du Du cười hơi có chút thất thần, thế nhưng, vẫn rất nhanh chóng khắc chế nội tâm rung động của mình, vẫn tao nhã nhẹ nhàng như trước.
“Không có gì.” Nhạc Du Du nhíu mày cười, ý tưởng của nàng không thể nói cho hắn biết, đây chính là tác chiến cơ mật, vạn nhất hắn là gian tế thì làm sao bây giờ? Đương nhiên, cái ý nghĩ này chỉ là Nhạc Du Du vui đùa nghĩ mà thôi.
Lãnh Phi Nguyệt cũng không truy vấn, kế tiếp, tựa hồ cũng tránh quay trở lại vấn đề chiến tranh này, hai người cứ như vậy tùy ý trò chuyện, một bữa cơm ăn không sai biệt lắm khoảng nửa canh giờ.
“Du Du, một khi…, ta sẽ bảo vệ ngươi.” Lãnh Phi Nguyệt đi ra vài bước, lại quay người lại, sau đó lấy một ngọc bài đưa cho nàng, “Cái này tùy thân mang đi theo, có thể tùy thời tìm được ta.” Sau đó đảo mắt liền biến mất ở trong đám người