Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công

Chương 145: Vũ khí bí mật





<tbody></tbody>
Edit: gau5555
Beta: dark Angel (Bella Ngân)
Nhạc Du Du nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Cung Lan Lan hưng phấn, trong lòng âm thầm kêu khổ, cái này thật là nếu trúng phải một chút, phỏng chừng phải tàn phế a. Không có biện pháp, đành phải triển khai khinh công không tốt lắm của nàng tránh trái tránh phải, Nam Cung Lan Lan kia biết Nhạc Du Du không biết võ công, ra chiêu cũng không tàn nhẫn, tốc độ cũng chậm, vì thế, Nhạc Du Du mỗi lần cũng đều có thể tránh quá.
“Tiểu nha đầu ngông cuồng, hôm nay để cho ngươi biết bản vương phi lợi hại.” Nhạc Du Du tránh thoát roi,bay tới vội vàng nhảy tới một bên, sau đó giãy dụa vòng tay kim cương trên cổ tay, kỷ mai ngân châm liền bay ra ngoài.
“Lúc này mới đã nghiền a.” Nam Cung Lan Lan vừa nhìn, trái lại vui vẻ, như diều hâu xoay người, tránh thoát ngân châm bắn về phía ngực của nàng, sau đó roi trên không trung xoay một vòng, kỷ mai ngân châm òn lại liền toàn bộ định ở tại trên roi.
Linh Lung bắt đầu lại càng hoảng sợ, hai người kia không phải nói thật sao? Thế nào bỗng nhiên liền động khởi tay đâu? Phải biết rằng, vương phi chắc là sẽ không có võ công a, nhưng nhìn một hồi liền yên tâm, chiêu thức của Nam Cung Lan Lan kia nhìn hung mãnh, kỳ thực vốn là không có lực sát thương gì.
“Mau dừng tay.” Hoa Hồ Điệp mới vừa đến hoa viên, đã nhìn thấy hai nữ nhân đánh nhau, sợ đến hét to một tiếng liền chạy vội tới, sau đó ôm roi của Nam Cung Lan Lan, rồi dùng lực một lát, liền đoạt qua đây, “Ngươi thế nào động một chút là lại đánh người a?”
“Ngươi…” Nam Cung Lan Lan vừa nhìn roi bị đoạt của mình, tức giận giậm chân, “Ta liền thích đánh người, ngươi quản sao?” Sau đó xoay người rời đi.
“Ngươi không sao chứ?” Hoa Hồ Điệp qua đây liếc mắt nhìn Nhạc Du Du, khuôn mặt thân thiết, “Nàng không làm ngươi bị thương chứ?”
“Ta không sao, hai chúng ta chỉ là đùa giỡn.” Nhạc Du Du nhịn không được liếc mắt, “Ngươi hiểu lầm nàng.”
“A?” Hoa Hồ Điệp nhất thời có điểm không hiểu rõ, “Đùa giỡn?”
“Ngươi tên ngu ngốc này a.” Nhạc Du Du nhịn không được mắng một câu, “Còn không mau đuổi theo?”
“A.” Hoa Hồ Điệp rốt cuộc hiểu rõ qua đây, xoay người bỏ chạy.
“Hoa Hoa.” Nhạc Du Du khi hắn thả người muốn ra khỏi phòng, bỗng nhiên gọi hắn lại.
Hoa Hồ Điệp xoay người.
“Cám ơn ngươi.” Nhạc Du Du rất chân thành hướng về phía hắn lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Hoa Hồ Điệp chợt nhíu mày, sau đó thả người mà đi.
Lúc này, tiền tuyến báo lại, Nam Cung Duệ cùng Bạch Triển Bằng đã khai chiến, Lãnh Hạo Nguyệt lần này chuẩn bị tự mình đi quân doanh.
Nhạc Du Du đương nhiên không chịu lưu lại, nàng là muốn cùng Lãnh Hạo Nguyệt cùng tiến cùng lui.
Đây là Nhạc Du Du lần đầu tiên nhìn thấy trận địa đồ sộ như vậy. Nơi này là hai mươi vạn quân đội, đối phương được xưng quân đội tiên phong là năm mươi vạn, mặc dù khả năng có hơi nước, thế nhưng, ba mươi vạn luôn luôn có, đứng ở trên sườn núi thật cao, chỉ thấy quân doanh kia liên miên chập chùng, liếc mắt một cái căn bản là nhìn không thấy bờ.
Mà lúc này, hai quân trước trận, Nam Cung Duệ cùng Bạch Triển Bằng đang từng người chỉ huy quân đội chém giết, tiếng la rung trời, bụi bặm tung bay. Đây là hai quân giằng co sau hai ngày lần đầu giao phong.
“Này, này đã chết bao nhiêu người rồi a?” Nhạc Du Du trong lòng chấn động thật là không nói tiếng nào có thể hình dung, chiến tranh tàn khốc, điều này cũng chưa từng thấy tận mắt thì không có biện pháp tưởng tượng.
Lãnh Hạo Nguyệt chăm chú đem nàng ôm vào trong lòng, chiến tranh chính là ý nghĩa của tử vong.
Hai canh giờ sau, Nhạc Du Du ở trong lều đại trướng gặp được Nam Cung Duệ kết thúc trận chiến mở màn.
Một thân áo giáp ngân sắc Nam Cung Duệ ít đi một phần bất hảo cũng không kềm chế được hơn một phần thành thục cùng cơ trí, Nhạc Du Du đều phải hoài nghi, Nam Cung Duệ này cùng nam nhân mặt dày mày dạn lúc trước làm người hầu cho nàng không biết có phải là cùng một người hay không.
Chiến dịch lần này, hai bên đều thương vong, vẫn chưa phân thắng bại.
“Đánh tiếp như vậy, muốn đánh tới khi nào a?” Nhạc Du Du kỳ quái nhìn bọn họ.
“Đúng như vậy.” Nam Cung Duệ nhìn Nhạc Du Du liếc mắt một cái.
“Không thuận lợi khả năng phải đánh mấy năm, thuận lợi nói cũng phải mấy tháng đi.” Lãnh Hạo Nguyệt cũng gật đầu.
“Vậy thì không thể tốc chiến tốc thắng sao?” Nhạc Du Du lo lắng thời gian kéo được lâu, vạn nhất trời ấm, Liệt Nhật quốc lại phái binh qua đây, không phải là bất lợi a?
“Trừ phi đối phương đầu hàng, bằng không, làm sao có thể thoáng cái liền tiêu diệt hết mười mấy vạn đại quân của đối phương đâu?” Nam Cung Duệ nở nụ cười, “Trừ phi bọn họ có thể trúng mai phục của chúng ta… Bất quá ở bình nguyên tác chiến, loại này tỷ lệ rất nhỏ.”
Nhạc Du Du đi qua lại ở trong lều đại trướng vòng vo hai vòng: “Vậy nếu là chúng ta dùng xạ kích khoảng cách được không?”
“Vậy cũng chỉ có thể dùng cung tên.” Lãnh Hạo Nguyệt ngưng mi nhìn Nhạc Du Du, “Chỉ là, mủi tên này số lượng có hạn, tầm bắn cũng có hạn, hơn nữa, như nếu như đối phương dùng tấm chắn gì gì đó, thì cũng chỉ lãng phí cung tên.”
Nam Cung Duệ nghiền ngẫm nhìn Nhạc Du Du: “Ta nói vương phi a, chớ không phải là ngươi có chủ ý gì tốt chứ?”
“Đó là đương nhiên.” Nhạc Du Du hướng hắn đắc ý chợt nhíu mày, “Nếu là không có, ta sao lại hỏi lung tung này kia a? Hơn nữa tốt xấu gì ngươi cũng từng kêu ta một tiếng ‘Chủ tử’ không phải? Nếu như cái này đều không thể giúp ngươi thì không phải hư danh sao? Ta lại có vũ khí bí mật nha.”
“Ngươi nếu như thật có biện pháp tốc chiến tốc thắng nói, ta Nam Cung Duệ sau này nguyện ý kêu ngươi cả đời chủ tử.”
“Nói thế có thật không?”
“Nói thế không tính toán gì hết.” Không đợi Nam Cung Duệ nói chuyện, Lãnh Hạo Nguyệt tới đây nắm ở vai Nhạc Du Du, hướng về phía Nam Cung Duệ trợn mắt, “Chúng ta không thiếu người hầu.”
Nam Cung Duệ không nói gì nhún nhún vai.
“Nói đi.” Lãnh Hạo Nguyệt nắm Nhạc Du Du ngồi xuống, “Nếun là bí mật vũ khí của nàng thực sự dùng tốt, như vậy, có yêu cầu gì, ta đáp ứng nàng.”
“Được, một lời đã định.” Nhạc Du Du cười đắc ý.
Vài ngày sau, thời điểm hai quân đối chọi lần thứ hai, Nhạc Du Du đem hơn một ngàn lừu đạn mà nàng trước đó chế tác không sai biệt lắm chở tới.
“Cái này là vũ khí bí mật của nàng?” Lãnh Hạo Nguyệt cùng Nam Cung Duệ kỳ quái nhìn những viên dùng để ném gì đó, kỳ quái nhìn Nhạc Du Du.
“Đúng vậy.” Nhạc Du Du liếc bọn họ liếc mắt một cái, “Chớ xem thường chúng nó a, rất lợi hại.” Nàng đã thí nghiệm rất nhiều lần, tuy rằng không dám cam đoan có uy lực bằng lựu đạn hiện đại, thế nhưng đạt được năm mươi phần trăm là không thành vấn đề.
Đúng lúc này, đối phương đã bắt đầu khiêu chiến.
“Lão Phạm, chuẩn bị xong chưa?” Nhạc Du Du nhìn Phạm Thiên Cương bọn họ, nhìn thấy bọn họ gật đầu lúc, lúc này mới vung tay lên.
Trong nháy mắt, mười sáu người chia làm hai nhóm, sau đó thay phiên vọt tới, theo hộp quẹt sáng lên, sau đó từng viên lựu đạn liền mang theo thanh âm tư lạp tư lạp thiêu đốt, hướng phía quân đội đối phương liền bay đi.
Lãnh Hạo Nguyệt cùng Nam Cung Duệ ngồi trên lưng ngựa, tò mò nhìn Nhạc Du Du chỉ huy mười sáu người vệ đội của nàng, thay phiên nhau ném cái nàng xưng là lựu đạn gì đó.
Chỉ nghe thấy đối phương trong quân trong nháy mắt liền vang lên tiếng nổ mạnh, sau đó rất nhanh liền đại loạn cả lên.
Bạch Triển Bằng tuy rằng kinh nghiệm tác chiến phong phú, thế nhưng cũng chưa từng thấy qua vũ khí lợi hại như vậy, ngay cả tấm chắn đều không có tác dụng, trong nháy mắt quân tâm đại loạn, đành phải hạ lệnh lui lại.
Nam Cung Duệ có điểm không dám tin tưởng nhìn đoàn quân địch đã loạn thành, bất khả tư nghị nhức đầu, thế nhưng không cần người nào liền đánh bại quân địch, nữ nhân này, không đơn giản a.
Lãnh Hạo Nguyệt khóe miệng hơi quyến rũ, sau đó trường kiếm một ngón tay, hạ lệnh “Giết”, đi đầu liền xông ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.