Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công

Chương 176: Tha thứ đi



Edit: gau5555

Beta: dark Angel (Bella Ngân)

Nhạc Du Du tuy rằng trong lòng biết Lãnh Hạo Nguyệt là thật sự yêu mình, nhất là khi nhìn thấy Lãnh Hạo Nguyệt chỉ trong một đêm mà người tiều tụy như thế, kỳ thực cũng đã quyết định không truy cứu, dù sao, hắn và Minh Nhu lúc trước yêu nhau khi đó ở đây còn chưa có mình, hai người yêu nhau như vậy ở cùng một chỗ là rất bình thường…

Về phần Bảo Bối, nàng cũng quyết định cho hắn một mái nhà ấm áp.

Thế nhưng, quyết định là một chuyện, khi làm thật lại là chuyện khác. Nhìn Lãnh Hạo Nguyệt, trong lòng nàng vẫn thấy tức giận, vì thế, Nhạc Du Du quyết định phải lạnh lùng.

Lãnh Hạo Nguyệt lần đầu tiên biết nguyên lai bị người ta bỏ qua, nhất là nữ nhân mà mình yêu mến nguyên lai cảm giác là như thế, liên tiếp mấy ngày, Nhạc Du Du mỗi lần nhìn thấy hắn không phải nhìn không chớp mắt, cũng chính là cúi đầu chạy qua. Khi muốn cùng nàng nói chuyện, nàng đều là rủ mắt xuống: “Vương gia có gì phân phó?”

Thời gian buổi tối chỉ cần hắn Lãnh Hạo Nguyệt vừa bước vào tẩm trướng, Nhạc Du Du sẽ quay đầu đi ra ngoài, nàng tình nguyện đi cùng Linh Lung nằm chung một cái giường, cũng không muốn cùng mình đứng ở trong tẩm trướng, khiến hắn không có biện pháp, đành phải hàng đêm nằm nghỉ dưới đất ở lều lớn.

Mọi người cơ hồ đều phát hiện hai người khác thường, chỉ là, chuyện phu thê người ngoài không nên nhúng tay vào, cũng chỉ có thể đồng tình nhìn bộ dạng của Lãnh Hạo Nguyệt cơ hồ muốn cong thành tường.

“Hạo huynh a.” Nam Cung Duệ trong tay thưởng thức khối bạc, khóe miệng hơi ngoéo… một cái, nâng mắt nhìn Lãnh Hạo Nguyệt, “Nữ nhân đâu? Khi cần dỗ, phải cộng thêm mặt dày mày dạn…”

Lãnh Hạo Nguyệt nhịn không được liếc hắn một cái.

“Phương pháp dạy cho ngươi, có tin hay không là tùy ngươi.” Nam Cung Duệ khóe miệng hơi ngoéo… một cái, sau đó đưa khối bạc trong tay ném lên không trung, lại nhẹ nhàng tiếp được, đứng dậy ly khai.

Lãnh Hạo Nguyệt khóe miệng xấu hổ kéo kéo, hắn ngoại trừ thời gian mặt dày mày dạn giả ngu, thời gian còn lại, hắn thật đúng là mất mặt này. Hay là hắn có thể thứ chiến thuật cũ…

“Nương, ngươi vì sao không để ý tới cha a?” Trong tẩm lều, Bảo Bối mở to đôi mắt sáng rỡ nhìn Nhạc Du Du, hắn tuy rằng tuổi còn nhỏ, thế nhưng mấy ngày nay cũng nhìn thấu cha nương có vấn đề.

“Đó là bởi vì hắn làm chuyện không đúng.” Nhạc Du Du xoa xoa cái đầu nhỏ của hắn, “Làm chuyện không đúng, làm chuyện không đúng sẽ bị trừng phạt, nương đương nhiên sẽ không để ý đến hắn.”

“Cha thật đáng thương.” Bảo Bối nhịn không được lắc đầu.

“Ngươi nói cái gì?” Nhạc Du Du chân mày cau lại, tiểu tử này muốn tạo phản?

“Không có gì.” Bảo Bối lập tức lấy lòng ôm cổ Nhạc Du Du, “Ta là nói, nếu như Bảo Bối làm chuyện không đúng, nương có thể đánh vào mông của Bảo Bối, cũng có thể mắng Bảo Bối, nhưng không thể giống như với cha, không để ý đến Bảo Bối?

Nhạc Du Du sửng sốt, lập tức nở nụ cười: “Tốt, đến lúc đó ngươi cũng đừng khóc nhè a.”

“Sẽ không, chỉ cần nương đừng không quan tâm tới Bảo Bối, Bảo Bối cũng sẽ không khóc nhè.” Bảo Bối trong nháy mắt giương lên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn.

Nhạc Du Du lại xoa xoa đầu của hắn, khóe miệng quyến rũ.

“Nương, kỳ thực, người đã nhiều ngày như vậy không để  ý đến phụ thân, người xem hắn đã gầy quá, thực sự rất đáng thương a…” Ánh mắt Bảo Bối nhìn Nhạc Du Du ra dáng tươi cười, thử thăm dò mở miệng, “Người tha thứ cho hắn có được hay không?”

Nhạc Du Du mắt hạnh nhíu lại, sau đó rất chăm chú nhìn Bảo Bối: “Hắn cho ngươi đến làm thuyết khách?” Lãnh Hạo Nguyệt, thật là ngươi lại đem chủ ý này cho đứa nhỏ.

“Không phải.” Bảo Bối vừa nhìn thần thái của Nhạc Du Du, lập tức biết nương giống như muốn tức giận, lập tức xua tay, “Cha căn bản không đi tìm ta, ta chỉ là thấy nhiều lần, Linh Lung tỷ tỷ bưng đồ ăn đi vào, rồi lại bưng đi ra, lại tiếp tục như vậy, chỉ sợ hắn sẽ ăn không tiêu.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Bối quấn quýt, “Bảo Bối trước đây thường xuyên không có cơm ăn, biết cảm giác đói bụng thực sự rất là khó chịu nga…”

“Hắn vẫn luôn không ăn?” Nhạc Du Du chân mày cau lại.

Bảo Bối mím môi gật gật đầu: “Linh Lung tỷ tỷ đều khóc…”

Nhạc Du Du tâm lại bắt đầu đứng lên.

“Nương, cha còn phải lĩnh binh đánh nhau a, nếu như hắn thực sự ngã bệnh, vậy làm sao bây giờ?” Bảo Bối vừa nói vừa len lén quan sát thần tình của Nhạc Du Du, “Lúc này, vạn nhất cái người  Lãnh Phi Nguyệt kia nếu như giết tới thì làm sao bây giờ?”

Nhìn thần tình của Nhạc Du Du cũng không có nổi giận, Bảo Bối ở trong lòng lặng lẽ thở phào một cái, lời của Trình Dật thúc thúc dạy cho hắn tựa hồ rất dùng được a.

“Nương.” Bảo Bối không ngừng cố gắng, “Bảo Bối không biết phụ thân làm sai cái gì, người đánh vào cái mông hắn có được hay không?” Nói xong cúi đầu, “Bảo Bối nhìn ra, nương không để ý tới cha, cha không vui, nương đồng dạng cũng không vui… Bảo Bối không hy vọng nương không vui…”

Nhạc Du Du tâm đã sớm quấn quýt thành bánh quai chèo, nàng không phải không thừa nhận, nếu như Bảo Bối thật là thuyết khách của Lãnh Hạo Nguyệt tìm tới, thì hắn đã tìm đúng người, Bảo Bối nói đã làm cho lòng của nàng trong nháy mắt buông lỏng.

Mấy ngày nay, nàng dằn vặt hắn đồng thời cũng đã ở dằn vặt chính nàng. Hơn nữa, tĩnh hạ tâm lai, nàng cũng biết, nếu như mình cứ kiên trì, Lãnh Hạo Nguyệt sẽ thực sự suy sụp, như vậy rất có thể sẽ ảnh hưởng đến quân tâm.

“Bảo Bối, nương không phải không thừa nhận, ngươi tiểu thuyết khách này rất thành công.” Nhạc Du Du bất đắc dĩ nhéo nhéo má hắn, khẽ thở dài.

“Ý nương là…” Bảo Bối kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

“Nể mặt mũi của Bảo Bối, nương tha thứ cho hắn.” Nhạc Du Du khóe miệng quyến rũ.

“Thật tốt quá.” Bảo Bối vừa nghe xong cao hứng nhảy lên, “Cám ơn nương.” Nói xong, ở trên mặt của nàng dùng sức ba một chút.

Thế nhưng, ngay khi Nhạc Du Du muốn ôm thân của Bảo Bối, trong lòng thoáng cái trống rỗng, tiểu gia hỏa đã bị người ta cấp xé đi ra ngoài, sau đó ném ra, Linh Lung ở cửa trong nháy mắt tiếp được hắn, sau đó xoay người biến mất ở tại ngoài  trướng.

Nhạc Du Du lại càng hoảng sợ, nhìn khoảng trống ôm ấp trong nháy mắt nhất thời không kịp phản ứng, sau một khắc, lại bị người ta ôm chặt vào trong lòng.

“Du Du…” Lãnh Hạo Nguyệt thanh âm vô cùng ám câm.

Nhạc Du Du căng thẳng trong lòng, vốn định đẩy hắn ra, thế nhưng, làm thế nào cũng không dùng được khí lực, không khỏi giương mắt, nhưng lại giật mình, khuôn mặt nguyên bản tuấn mỹ kia trên mặt lúc này hiện lên đầy thanh sắc mệt mỏi, hơn nữa hốc mắt hãm sâu, nếu không có mái tóc dài đỏ rực, Nhạc Du Du thực sự muốn hoài nghi người này là ai vậy.

Trong lòng không khỏi áy náy một trận.

“Du Du…” Lãnh Hạo Nguyệt vùi đầu vào hõm vai của nàng, “Tức giận thì có thể đánh ta mắng ta, chứ đừng nên không để ý đến ta? Biết không? Lại tiếp tục như vậy, ta sẽ điên mất rồi…” Bây giờ, lại một lần nữa ngửi thấy mùi hương của nàng, loại cảm giác này thật tốt.

Nhạc Du Du nhìn thấy Lãnh Hạo Nguyệt cũng đã không còn tức giận, tuy rằng nàng ở trong lòng vẫn mắng mình không có cốt khí, thế nhưng, không có biện pháp, người đang yêu sâu đậm có mấy người có cốt khí?

Mà ở ngoài trướng, nhìn hai người ôm nhau bên trong, tất cả mọi người nhịn không được thở phào nhẹ nhõm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.