Lãnh Phi Nguyệt nhìn mặt Lãnh Hạo Nguyệt âm trầm, trái lại càng thêm đắc ý, trong mắt ý giễu cợt càng đậm.
“Có muốn biết tư vị của Minh Nhu hay không? Các ngươi gặp gỡ lâu như vậy cũng không biết, thật đúng là đáng tiếc đâu” Nói xong, đập bể miệng một chút, tựa hồ giống như trở về chuyện cũ, “Vậy hãy để cho ta nói cho ngươi biết đi, thật không sai, mỹ nữ chính là mỹ nữ, tấm thân xử nữ thật đúng là tiêu hồn a…”
“Ngươi đang nói người đầu tiên phá tấm thân của Minh Nhu là ngươi?” Lãnh Hạo Nguyệt nhíu mày, trong lòng không biết vì sao, bỗng nhiên lại cảm thấy thở dài một hơi, cho tới nay, hắn đều nhớ không nổi chuyện khi say rượu nên đối với Nhạc Du Du trong lòng vẫn áy náy, bây giờ, nghe xong Lãnh Phi Nguyệt nói, hắn cuối cùng biết, mình không có phản bội Du Du.
“Ngày ấy ta đi đến vương phủ tìm ngươi, kết quả đâu? Ở trong phòng khách đã nhìn thấy mỹ nhân đang say rượu…” Lãnh Phi Nguyệt nở nụ cười, “Cảnh trí đẹp như thế, ta sao có thể lãng phí bỏ đi được? Ngươi đã không làm, như vậy ta đã giúp ngươi một tay đi… Nói thật, những năm gần đây, ta thực sự còn không quên cảm giác cắn hồn tiêu cốt kia…”
Nhạc Du Du ở trong lòng nhịn không được bi thương lắc đầu, nguyên lai Minh Nhu là bị hắn làm nhục, nữ nhân đáng thương này thậm chí còn không biết, cùng là nữ nhân, trong lòng lại đối với nàng sinh ra một chút đồng tình.
Bất quá, Nhạc Du Du nghĩ lại vừa nghĩ, nếu thật là Lãnh Phi Nguyệt làm chuyện đó với Minh Nhu, vậy đứa nhỏ của Minh Nhu không phải là… Lãnh Phi Nguyệt? Vậy Bảo Bối chẳng lẽ chính là nhi tử của Lãnh Phi Nguyệt? Nhận thức này làm cho Nhạc Du Du nhất thời có điểm không thoải mái, Lãnh Phi Nguyệt ác độc như vậy, tại sao có thể có được nhi tử nhu thuận như vậy? Thực sự là ông trời không có mắt mà… Nếu để cho Bảo Bối biết mình có cha mẹ như thế, phỏng chừng cũng sẽ không chịu được, vì thế, nàng cũng quyết định, bí mật này phải dừng ở đây, tuyệt đối sẽ không nói chân tướng của Bảo Bối, mà nàng rốt cuộc cũng biết, vì sao thời gian nhìn thấy Bảo Bối, sẽ cảm thấy giống như Lãnh Hạo Nguyệt, đó là bởi vì Lãnh Hạo Nguyệt cùng Lãnh Phi Nguyệt lớn lên lại có điểm giống nhau.
“Lãnh Phi Nguyệt, dĩ nhiên là ngươi!” Đúng lúc này, bỗng nhiên một bóng dáng màu vàng vọt ra, trong tay kiếm thẳng tắp liền đâm qua đây, “Trẫm muốn giết ngươi…” Dĩ nhiên là Lãnh Huyền Nguyệt.
Lãnh Phi Nguyệt cũng lạnh lùng cười: “Chỉ bằng ngươi?” Nói xong thân thể hướng bên cạnh chợt lóe, tránh thoát đường kiếm, sau đó đá một cước, vừa lúc đá vào trên bụng Lãnh Huyền Nguyệt, chỉ nghe thấy ùm một tiếng, Lãnh Huyền Nguyệt liền bay ra ngoài, sau đó trọng trọng quăng xuống đất, “Không biết tự lượng sức mình.”
Thế nhưng, Lãnh Huyền Nguyệt kia tựa hồ rất quyết tâm từ trên mặt đất đứng lên rồi lại vọt lên. Chỉ là, thực lực giữa hai bọn họ chênh lệch quá lớn, mỗi lần còn chưa tới gần đã bị Lãnh Phi Nguyệt đá văng ra.
“Lãnh Huyền Nguyệt, còn coi mình là hoàng đế sao?” Lãnh Phi Nguyệt xem thường khóe miệng gợi lên, “Ngươi hỏi những người chung quanh một chút, người nào ở đây coi ngươi là hoàng đế? Đồ vô dụng.”
“Lãnh Phi Nguyệt, ngươi không phải là người…” Lãnh Huyền Nguyệt tức giận toàn thân run lên.
“Lãnh Huyền Nguyệt, ngươi có tư cách gì nói ta?” Lãnh Phi Nguyệt liếc nhìn một cái, “Vì ngôi vị thái tử, ngươi để cho nữ nhân mình yêu thích đi quyến rũ đệ đệ của mình, đây là ‘Người’ có thể làm được sự tình? Thời gian ngươi đẩy Minh Nhu vào lòng người khác, liền phải biết, nàng sớm muộn gì sẽ trở thành nữ nhân của người khác, hiện tại ngươi lại đến chỉ trích, không cảm thấy muộn sao?”
Đúng lúc này, trong đám người bỗng nhiên một người lại bay ra, với tốc độ cực nhanh, kiếm trong tay bay thẳng đến Lãnh Phi Nguyệt, chỉ là, Lãnh Phi Nguyệt kia phản ứng nhanh hơn, không đợi bảo kiếm đâm tới liền tà tà nhảy ra tránh thoát một kích trí mạng, sau đó trở tay một cái đoạt được bảo kiếm, rồi một chưởng đánh ra, vừa lúc đánh vào trên ngực người nọ, người nọ liền phốc văng một ngụm máu tươi, sau đó ngã rơi vào bên ngoài hai trượng, cái khăn che mặt rơi xuống, lộ ra hé dung nhan tuyệt thế không chút huyết sắc nào, chính là Minh Nhu.
Nhạc Du Du nhịn không được thở dài, nữ nhân này a, thực sự là đáng trách thật đáng buồn vừa đáng thương a. Chỉ là nàng đã quên mất mình lúc này đang nằm ở trên xà ngang, mà xà ngang kia ngón tay dính bụi đều là nhiều vô cùng, Nhạc Du Du khẩu khí ca thán này vừa rất nặng, kết quả là đem đám bụi thật dày kia thổi tung lên, mặt của Nhạc Du Du trong nháy mắt liền bao phủ trong một mảnh mù mịt.
Phi Nhạn bên cạnh sửng sốt, vội vàng bịt miệng mũi, tiến lên hỗ trợ xua bụi đi
Nhạc Du Du quay đầu ho nhẹ một chút, sau đó mới thả tay xuống đến, hít ngụm lớn thở ra một chút.
Phi Nhạn khi nhìn rõ mặt của Nhạc Du Du, khóe miệng nhịn không được co quắp lại. Chỉ thấy trên mặt Nhạc Du Du dính đầy bụi bặm, ngoại trừ lòng mắt trắng cùng hàm răng còn lại đều biến thành màu đen, nhưng bởi vì ánh mắt bị sặc ra nước mắt, xuôi dòng thẳng xuống hai má chạy ra khỏi hai vệt trắng đen, nhìn qua hoạt kê cực kỳ.
Nhạc Du Du phiền muộn sờ soạng mặt một cái, không có bị nước sông đông chết, không có bị Nhện Độc độc chết, nhưng thiếu chút nữa lại bị đám bụi này sặc chết, cái này nếu như truyền đi, chính mình phỏng chừng sẽ trở thành nữ chính xuyên qua bi thúc…
“Vương phi, người thế nào?” Phi Nhạn muốn cười cũng không dám cười, kỳ thực phải nhịn đến mức khó khăn.
Nhạc Du Du lắc đầu, sự thật cũng không có gì, chỉ là nghẹn ho khan đã quá khó tiếp thu rồi…
Lúc này, Lãnh Huyền Nguyệt thấy Minh Nhu bị thương, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần, gian nan bò đến bên đến cạnh nàng, sau đó cầm tay nàng: “Tiểu Nhu…” Trong lúc đó toàn bộ quá khứ hiện ra, hắn lúc này mới phát hiện, nguyên lai, trong lòng mình vẫn luôn yêu nàng a, nhưng bởi vì quyền thế cùng tâm trí đố kỵ che mắt mà bỏ lỡ, cuối cùng đã biết mùi vị hối hận, nhưng mà tất cả đều đã muộn rồi, nhất thời khí huyết dâng lên, lời nói còn chưa ra khỏi miệng, liền một ngụm máu đen phun ra, sau đó tức khắc lại ngã trên mặt đất.
Nhạc Du Du nhịn không được đóng ánh mắt một chút, xem ra, hắn trúng độc đã lâu, vừa vận dụng chân khí, lại tâm tình kích động, gia tăng tốc độ phát triển độc… Không khỏi thở dài một tiếng, sớm biết có ngày hôm nay hà tất lúc trước làm như vậy a, làm hoàng đế thì như thế nào? Cũng không rơi vào kết quả chết bi thảm a?
Mà Minh Nhu kia cũng không liếc mắt nhìn Lãnh Huyền Nguyệt, chỉ là, trừng lớn đôi mắt, ánh mắt của nàng vì lần trước bị Nhạc Du Du dùng độc làm tổn thương, nguyên bản con ngươi phong tình vạn chủng lúc này lại đã trở nên không hề trong suốt, thế nhưng, vẫn như cũ chăm chú nhìn chằm chằm vào Lãnh Phi Nguyệt, trong miệng một mực lúng ta lúng túng tái diễn: “Vì sao?” Như là hỏi người khác, thế nhưng càng như là ở hỏi mình.
Lãnh Hạo Nguyệt mắt lạnh nhìn qua hết thảy, hắn vốn là có thể ngăn cản, thế nhưng, hắn cũng không có xuất thủ, ở trong cuộc chiến tranh này, hắn mới là người bị hại lớn nhất, thậm chí ngay cả mẫu phi đều vì hắn mà đánh mất tính mạng… Nghĩ đến những thứ này, trong mắt của hắn trái lại sinh ra một tia hàn ý, cái này đều là tội của bọn họ, lúc trước nên nghĩ tới kết quả hôm nay, cái này cũng chỉ có thể ứng câu nói kia: gieo gió gặt bão.
Lãnh Phi Nguyệt liếc mắt nhìn Lãnh Huyền Nguyệt chết không nhắm mắt, khóe miệng xả ra khỏi một tia châm chọc cười nhạt: “Hắn sớm đáng chết.”