Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công

Chương 189: Giải thoát



Edit: gau5555

Beta: dark Angel (Bella Ngân)

Nhạc Du Du cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, có một ngày nàng sẽ cùng Minh Nhu lại cùng xuất hiện. Thế nhưng, lúc Minh Nhu ngã vào trước mắt nàng, Lãnh Phi Nguyệt ném đoản đao tới vừa lúc đâm vào trái tim của nàng, cuối cùng nàng kinh ngạc không biết nên phản ứng như thế nào.

Lãnh Hạo Nguyệt nhìn thấy Nhạc Du Du gặp nguy hiểm, động tác trong tay rõ ràng tăng nhanh, chỉ là, đợi được hắn đem toàn bộ nhóm thị vệ kia giải quyết, thì đao đã đến trước mặt Nhạc Du Du, hắn căn bản không kịp chạy qua dập tắt lửa, tâm cũng liền nóng  nảy theo.

Không nghĩ tới, nguyên bản trạng thái ngu dại của Minh Nhu lại bỗng nhiên hoàn hồn, sau đó thay Nhạc Du Du cản một đao kia, tâm tuy rằng buông xuống, thế nhưng, vẫn còn hơi run lên, cấp tốc chạy vội qua.

“Du Du, nàng không sao chứ?”

Nhạc Du Du lắc đầu, từ trong khiếp sợ định thần lại, nhìn Minh Nhu đang hấp hối, trong lòng lại ngũ vị tạp trần.

“Hạo… Xin lỗi…” Minh Nhu cũng không có nhìn Nhạc Du Du, mà là vươn tay nỗ lực kéo lấy vạt áo choàng của Lãnh Hạo Nguyệt, vẻ mặt áy náy, “Ta… Rốt cuộc còn nợ ngươi… Một mạng…”

“Hi vọng kiếp sau, không nên làm chuyện sai nữa, không nhìn lầm người.” Lãnh Hạo Nguyệt hơi thở dài một hơi, “Học được cách quý trọng đi…”

Minh Nhu khóe miệng hơi giật giật, ngực máu không ngừng chảy ra bên ngoài, hơi thở của nàng cũng là càng ngày càng yếu, chỉ là, nàng tựa hồ cũng không cam lòng cứ như vậy đi, vẫn trừng lớn hai mắt: “Cầu ngươi… Đứa nhỏ… Giúp ta, tìm, tìm…” Câu nói kế tiếp tựa hồ đã không có khí lực để nói.

Lãnh Hạo Nguyệt không nói gì, chỉ là liếc mắt nhìn Nhạc Du Du.

“Đứa nhỏ…” Minh Nhu rất sợ Lãnh Hạo Nguyệt cự tuyệt nàng, dùng hết khí lực cuối cùng hô to một tiếng.

Nhạc Du Du biết nàng không bỏ xuống được con của mình, lập tức hướng Lãnh Hạo Nguyệt gật gật đầu, sau đó ngồi xổm xuống ôm lấy Minh Nhu, nằm úp sấp ở bên tai của nàng nhẹ nhàng nói mấy câu.

Minh Nhu kia con ngươi nguyên bản lập tức bật ra ánh sáng, tay bỗng nhiên chăm chú bắt được cánh tay Nhạc Du Du, môi giật giật, cũng đã không phát ra được thanh âm nào.

Nhạc Du Du nhìn khẩu hình của nàng, cũng cầm tay nàng, sau đó mỉm cười gật đầu.

Rốt cuộc, ánh sáng trong mắt của Minh Nhu cũng biến mất, sau đó chậm rãi khép lại, tay cũng buông lỏng, thùy đi xuống, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, thế nhưng thần tình an tường tựa hồ đi rất là an tâm.

Nhạc Du Du khóe miệng ý cười còn chưa từng biến mất, giọt nước mắt trong mắt liền thẳng tắp rớt xuống như vậy, nàng đối với nữ nhân này cảm tình vẫn luôn rất phức tạp, bắt đầu là đố kỵ, đố kỵ Lãnh Hạo Nguyệt yêu nàng sâu như vậy, về sau là thống hận, hận nàng hữu nhãn vô châu, hận lòng của nàng ngoan độc tuyệt tình, về sau vừa chán ghét, chán ghét nàng đối Lãnh Hạo Nguyệt quấn quýt không ngớt, thậm chí còn kèm theo một tia đồng tình…

Thế nhưng bây giờ, khi nàng thực sự cứ như vậy nằm ở trước mặt mình mà không hề tức giận gì, tâm Nhạc Du Du vẫn là khổ sở không thể ngăn chặn.

Từ xưa hồng nhan nhiều thì bạc mệnh, thế nhưng, tinh tế mà nghĩ đến, tựa hồ rất nhiều trường hợp là đều tự tìm. Minh Nhu phong hoa tuyệt đại, nhưng cuối cùng cũng chạy không thoát một chữ tình, nếu như nàng không có yêu Lãnh Huyền Nguyệt, hoặc là, không có yêu thuần túy như vậy, lúc nhận rõ chân diện của Lãnh Huyền Nguyệt, dừng sớm trước bờ vực, lại nói hoặc là cùng Lãnh Hạo Nguyệt ở chung, sớm nhận rõ tim của mình một chút, nỗ lực chân tình thêm một chút, kết cục có phải có thể sửa hay không?

Nhưng mà, mọi việc đều không có nếu như, cũng là bi kịch của nàng, cùng lúc nàng quyết định tuyệt tình, chẳng nói nàng thật ra là si ngốc, chỉ là người đáng thương không rõ đầu rõ đuôi mà thôi.

Bây giờ, một hương hồn theo gió rồi biến mất, kết quả cũng làm cho mọi người thổn thức mà thôi

“Đừng thương tâm.” Lãnh Hạo Nguyệt đau lòng ôm lấy Nhạc Du Du, “Nàng là dùng mạng của trả lại những việc mà nàng đã làm sai trước đây…”

Nhạc Du Du gật gật đầu, với người khác mọi chuyện vẫn còn, chết đối với Minh Nhu mà nói, lại là một loại giải thoát, nàng sống quá mệt mỏi.

Bên kia, Long Ngâm cùng Phi Nhạn đã cùng Lãnh Phi Nguyệt động tay lên, chỉ là, võ công của Lãnh Phi Nguyệt này thực sự không kém, Long Ngâm cùng hắn cũng đánh thành bình thủ.

Nhưng vào lúc này, ở bên ngoài đại điện bỗng nhiên truyền đến một trận ầm ĩ, sau đó đã có người sưu một tiếng chạy trốn đến: “Lão nhân gia ta không có tới trễ đi?”

Nhạc Du Du ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Vô Ưu lão nhân trong tay đang cầm một bao bố nhỏ hồ hồ chạy tiến đến, nhưng thời gian nhìn thấy thi thể dưới đất không khỏi lắc đầu: “Ái chà, vẫn là chậm chút, những người này lại ngu xuẩn vận dụng chân khí, chết vô ích…”

“Sư phụ?” Lãnh Hạo Nguyệt vội vàng nghênh đón, “Ngươi không phải nói có việc muốn đi ra ngoài mấy ngày sao? Thế nào tới nơi này?”

“Lão đầu.” Nhạc Du Du vừa nhìn Vô Ưu, lập tức liền chạy tới, “Người sao giờ mới đến? Những người này đều chết hết…”

“Bọn họ nhất định là phải chết.” Vô Ưu loát loát râu mép, “Ta sớm tới chậm đến đều như nhau.”

“Làm sao có thể?” Nhạc Du Du kêu sợ hãi, “Liệt hỏa băng tằm kia…”

“Nha đầu ngốc, ngươi thực sự cho rằng liệt hỏa băng tằm là tiên đan của thái thượng lão quân, độc gì cũng có thể giải a?” Vô Ưu liếc nàng một cái, “Nhện Độc kia là một độc si, suốt đời nghiên cứu các loại độc dược, nàng nghiên cứu chế tạo rất nhiều độc, thậm chí ngay cả chính nàng đều không có giải dược… Những người trong hoàng thất này, thời gian dài bị độc dược khống chế, độc kia đã sớm thấu vào tận xương tủy, tình huống như vậy một khi độc phát chính là đại la thần tiên cứu bọn họ cũng không được…”

Nhạc Du Du cau mày.

“Cầu cao nhân cứu mạng a…” Lúc này, những đại thần kia bỗng nhiên đồng loạt quỳ xuống trước mặt Vô Ưu, tựa hồ nhìn thấy hi vọng.

“Các ngươi đừng ồn.” Vô Ưu cau mày khoát tay áo, “Độc của các ngươi không sâu, nhất thời hồi lâu không chết được, chớ phiền ta…”

Mọi người vừa nghe xong, lập tức câm miệng không nói gì nữa.

“Nàng thì sao?” Nhạc Du Du vội vàng đem Lãnh Minh Nguyệt ôm lấy.

“Nha đầu kia cũng trúng độc không sâu, hẳn là không thành vấn đề.” Vô Ưu nói, đưa một dược hoàn cho nàng, sau đó liếc mắt nhìn Đổng Tuyết Mai, “Bất quá, hoàng hậu nương nương cũng trúng độc thờì gian quá dài, dù cho ăn giải dược của ta, cũng chỉ có thể tạm hoãn phát độc, về phần có thể sống bao lâu, cũng chỉ có thể tùy vào số mạng của ngươi…” Nói xong, đưa cho một dược hoàn cho nàng.

Vẻ mặt của Đổng Tuyết Mai cũng yên lặng, chỉ cần nữ nhi có thể sống thật khỏe, nàng đã nhìn phai nhạt đây hết thảy, hơn nữa, có Nhạc Du Du, Minh Nguyệt chắc sẽ không chịu ủy khuất, tâm nàng chứa đầy cảm kích.

Lãnh Phi Nguyệt không nghĩ tới sự tình thế lại phát triển như vậy, tựa hồ càng ngày càng bất lợi đối với mình, không khỏi lung lay hai chiêu nhảy ra tranh đấu: “Lãnh Hạo Nguyệt, thân thế của ngươi bất minh, dù cho ngươi giết ta, ngươi cũng không ngồi được vào ngôi vị hoàng đế này…”

“Tiểu tử a.” Vô Ưu không đợi Lãnh Hạo Nguyệt mở miệng, Vô Ưu lão nhân liền mượn cớ nói, “Chỉ biết ngươi sẽ lấy chuyện năm đó Tuyết phi nương nương cùng ta sư đệ ta để nói, vì thế, lão phu ta mới có thể đi ngàn dặm xa xôi đi tìm bảo bối tới đây…” Nói xong, đưa bao bố trong tay giơ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.