Nhạc Du Du trong lòng nhất thời một cỗ cảm giác xấu tràn ngập ra. Cúi đầu nhìn hai tay đầy mỡ của mình, may mắn nàng không có đụng vào đũa.
“Tiểu Du Du.” Lúc này, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, một một thân nam tử bạch y đi đến, “Biệt lai vô dạng a.”
Nhạc Du Du nhướng mày, thanh âm này nàng rất quen thuộc, thế nhưng gương mặt này, cũng xa lạ, trong lòng nhất thời hiểu rõ hắn là đeo mặt nạ da người.
“Sẽ không nhanh như vậy liền quên mất Ngũ ca ca đi?” Lãnh Phi Nguyệt nói, tay ở trên mặt nhất thời lộ ra bộ dáng ban đầu.
“Thật là ngươi.” Nhạc Du Du khẽ thở dài, liếc mắt nhìn ba người hôn mê, “Ngươi định làm gì bọn họ?”
“Yên tâm.” Lãnh Phi Nguyệt ở Nhạc Du Du bên người ngồi xuống, nhẹ tay sờ sờ đầu của Bảo Bối, “Chỉ là bất tỉnh mà thôi.”
“Ngươi muốn thế nào?” Nhạc Du Du nâng mắt thấy Lãnh Phi Nguyệt, lúc này, nàng không thể chọc giận hắn, bởi vì lúc này là năm mạng người, nàng căn bản không thể nào là đối thủ của hắn.
“Không muốn thế nào, chẳng qua là muốn cho Tiểu Du Du theo ta đi một chuyến mà thôi.” Lãnh Phi Nguyệt cười ôn nhu.
“Được, ta với ngươi đi.” Nhạc Du Du biết mình căn bản là cự tuyệt không được, liền đứng dậy, “Thế nhưng, ngươi thả bọn họ.”
“Hai người nha đầu này ta không có hứng thú.” Lãnh Phi Nguyệt chân mày cau lại, “Thế nhưng, tiểu tử này thôi… Ngũ ca ca sao lại để cho hắn và mẫu thân hắn xa nhau được đây?”
“Ngươi…” Nhạc Du Du muốn mắng hắn đê tiện, nhưng nghĩ nghĩ lại nhịn xuống, bây giờ không phải là thời gian để tức giận, “Ngươi cũng biết, hắn không là con trai ruột của ta, chẳng qua là một đứa cô nhi mà ta nhặt được mà thôi chớ đem người vô tội dính dáng đến.”
“Không.” Lãnh Phi Nguyệt cười lắc đầu, đứng dậy đi tới phía sau Nhạc Du Du, tiện tay khơi mào một luồng tóc đen của nàng, nhẹ nhàng thưởng thức, “Lãnh Hạo Nguyệt lại là người nặng tình người, hắn nếu có thể phong nó làm thế tử, như vậy, cũng sẽ không mặc kệ hắn…” Nói xong, ngón tay nhẹ nhàng vuốt phẳng gương mặt Nhạc Du Du một chút.
Nhạc Du Du chán ghét nhích thân thể một chút, tránh được hắn đụng chạm, há miệng, nhưng không biết nên nói cái gì.
“Có ngươi cùng thế tử của hắn, phần thắng của ta có phải sẽ lớn một chút hay không?” Lãnh Phi Nguyệt khóe miệng cầu nụ cười thản nhiên, thế nhưng, trong mắt cũng hàn khí âm lãnh.
Nhạc Du Du trong lòng không khỏi khẽ run lên.
Lãnh Hạo Nguyệt mấy ngày này rất bận rộn, phải chuẩn bị thủ tục đăng cơ, lại phải thu thập cục diện rối rắm của Lãnh Huyền Nguyệt lưu lại, tuy rằng mỗi ngày trở lại cũng có thể ôm Nhạc Du Du đi vào giấc ngủ, thế nhưng, hắn vẫn cảm thấy nhiều ngày qua không thấy nàng, thậm chí có điểm tưởng niệm.
Hôm nay, rốt cuộc đem tất cả sự tình đều xử lý xong, hắn cũng thở dài một hơi, thế là sớm theo triều đình về tới vương phủ.
“Vương phi đâu?” Lãnh Hạo Nguyệt tới phòng ngủ, lại phát hiện không có ai.
“Vương phi mang theo thế tử đi ra ngoài đi dạo phố.” Ngọc thúc trả lời, “Vương gia yên tâm, có Linh Lung cùng Phi Nhạn đi theo.”
A. Lãnh Hạo Nguyệt vừa nhắc tới tâm nhất thời để xuống.
Chỉ là, tới giờ lên đèn, cũng không thấy Nhạc Du Du trở về, Lãnh Hạo Nguyệt ngồi không yên, vừa mới muốn đi ra ngoài tìm, Linh Lung cùng Phi Nhạn liền bỗng nhiên chật vật chạy tiến đến, vừa vào cửa liền ùm quỳ ở trên mặt đất: “Nô tỳ đáng chết, thỉnh vương gia trách phạt.” Nói xong, đem một tờ giấy đẩy tới, rồi bỗng nhiên kéo ra chủy thủy, chuẩn bị tự sát tạ tội.
Thế nhưng, chủy thủ kia vừa mới giơ lên, liền nghe thấy leng keng một tiếng, rơi xuống đất.
Lãnh Hạo Nguyệt nhìn hai nha đầu có điểm kinh ngạc liếc mắt một cái, ở trong đó nồng đậm hàn ý cùng sát ý làm cho hai người run run một chút: “Cứu vương phi cùng thế tử trở về, các ngươi chết lại cũng không trễ.”
Linh Lung cùng Phi Nhạn cắn cắn môi dưới, sau đó cúi đầu không nói.
“Lãnh Phi Nguyệt!” Lãnh Hạo Nguyệt xiết chặt nắm lại, tờ giấy kia trong nháy mát biến thành một đống thật nhỏ, sau đó lưu loát rơi xuống trên mặt đất, rồi xoay người liền đi ra ngoài.
Ở phía tây thành Phi Nhứ đi khoảng chừng hơn ba mươi dặm có một ngọn núi, bởi vì địa hình cực kỳ hiểm trở mà được gọi là núi Đoạn Hồn.
Nhạc Du Du nhìn cơ hồ là chín mươi độ sườn núi trước mắt, đặt mông ngồi xuống trên mặt đất: “Ta đi không được, dù cho đi động cũng bò không đi lên.”
Lãnh Phi Nguyệt khóe miệng nhất câu, sau đó không nói lời gì ôm lấy nàng, đầu ngón chân nhón một điểm liền bay lên, sau đó cứ như vậy cùng hầu tử tựa như lấy sườn núi làm điểm tựa, sưu sưu nhảy đi lên.
Nhạc Du Du không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, Lãnh Phi Nguyệt này một tay ôm nàng, một tay ôm Bảo Bối, người giống như không có việc gì… Là hắn hai tháng luyện được thần công gì, hay là hắn nguyên bản cứ như vậy thâm bất khả trắc?
Không khỏi vì Lãnh Hạo Nguyệt bóp một bả mồ hôi.
Lãnh Phi Nguyệt tựa hồ hiểu rõ tâm tư của Nhạc Du Du, nhưng không nói ra, chỉ là lạnh lùng ngoéo… khóe miệng một cái.
Cuối cùng đã tới đỉnh núi Đoạn Hồn, Nhạc Du Du không khỏi lần thứ hai kinh ngạc há to miệng, thật không nghĩ tới, trên đỉnh núi này lại có một động thiên khác, cách đó không xa là một cái hồ nho nhỏ, bên hồ vẫn còn có mười mấy cây bạch mai, lúc này nhiều loại hoa đã nở ra, không ít cánh hoa bắt đầu bay xuống, nhất là cùng với gió, lưu loát phiêu khởi mưa cánh hoa…
Lãnh Phi Nguyệt nhìn Nhạc Du Du đang khiếp sợ, không nói gì, chỉ là ôm Bảo Bối đang hôn mê trúng đích lẳng lặng đứng ở phía sau của nàng. Thời gian từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn đã nghĩ muốn dẫn nàng tới nơi này, nơi này là thế ngoại đào nguyên của hắn nhưng vẫn không cơ hội.
Nhạc Du Du khiếp sợ qua đi, cấp tốc khôi phục yên lặng, nhìn nhà gỗ nhỏ bên cạnh một chút, không khỏi hiểu rõ, trách không được mấy ngày nay Lãnh Hạo Nguyệt cơ hồ vận dụng tất cả lực lượng đều không tìm được hắn, nguyên lai hắn lại ẩn nấp ở đây.
Đúng lúc này, Bảo Bối trong lòng Lãnh Phi Nguyệt bỗng nhiên giật giật, sau đó mở mắt, hiển nhiên thuốc kia đã hết hiệu lực.
“Ngươi là ai? Ngươi buông ta ra… Người xấu…” Tiểu gia hỏa vừa nhìn mình đang bị một người lạ ôm, không khỏi dùng sức giãy dụa thân thể, “Nương…” Hắn rõ ràng là cùng nương đang ăn cái gì, hiện tại lại ở chỗ này?
Nhạc Du Du vừa nghe thấy thanh âm của Bảo Bối, lập tức xoay người: “Bảo Bối, nương ở chỗ này…” đưa tay ra để tiếp nhận hắn.
Lãnh Phi Nguyệt lại bỗng nhiên khóe miệng lạnh lùng nhất câu, sau đó một tay bắt được hai cái tay của Bảo Bối: “Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn đừng ầm ĩ, bằng không, ta nhất định sẽ đem ngươi ném xuống.” Nói xong, trong nháy mắt đã đến đối diện.
Nhạc Du Du vội vàng chạy tới, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, nơi đó không là nơi bọn họ bắt đầu đến, mà là một vực thẳm, dưới vựa thẳm khói mây lượn lờ, liếc mắt một cái căn bản là vọng không được đáy, vội vàng xua tay: “Lãnh Phi Nguyệt, van cầu ngươi, không nên a, bằng không, ngươi nhất định sẽ hối hận cả đời …” Đã dẫn theo khóc nức nở.
Bảo Bối hiển nhiên cũng bị sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đã không có huyết sắc, chỉ là cặp mắt to kia vẫn như cũ quật cường trừng mắt nhìn Lãnh Phi Nguyệt.