Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công

Chương 23



Edit:  bachanh

Sau khi trở về Tấn Vương Phủ, chuyện đầu tiên Nhạc Du Du muốn làm đó là điều tra chuyện về bốn năm trước, nàng muốn biết Hạo nhi năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói không chừng, nàng có thể tìm ra mấu chốt khiến Lãnh Hạo Nguyệt sinh bệnh, tốt xấu gì nàng cũng là một quân giáo, sở trưởng là y khoa, mơ ước của nàng là có thể trở thành một vị quân y xuất sắc, nhưng, kế hoạch chả có tiến triển gì cả…

Tuy nhiên, Nhạc Du Du là một người có thể đón nhận hiện thực, nàng quyết định chỉ cần còn ở đây, thì nàng sẽ làm tốt chức trách vương phi.

Thế nhưng, biết bắt đầu từ Chỗ nào đây? Nàng biết, trong vương phủ chắc hẳn có người biết, thế nhưng, nhìn bộ dạng chần chờ của hoàng thượng thì không khó đoán được, chuyện năm đó hẳn trở thành điều cấm kỵ, như vậy, cho dù mình có hỏi người trong phủ, bọn họ sẽ trả lời sao? Hỏi ai mới được đây?

Nhạc Du Du đi qua đi lại ở tại hoa viên, buồn rầu suy nghĩ.

“Ai da.” Xoay người một cái, lại bỗng dưng đụng phải một người, sau đó là tiếng vật gì đó rơi xuống.

“Rất xin lỗi, vương phi, nô tì không phải cố ý.” Tiểu Hỉ hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống, nàng đi lại rất cẩn thận, nhưng nào ngờ vương phi lại bỗng dưng xoay lại, làm hại ấm trà trong tay nàng rơi xuống mặt đất.

“Không có việc gì, là do ta không cẩn thận.” Nhạc Du Du vội vàng đỡ Tiểu Hỉ đứng dậy, rất có lỗi cười cười, “Không làm phỏng ngươi chứ?”

“Ách?” Tiểu Hỉ cảm thấy lòng hơi ấm áp, mắt cũng đều ướt, “Không có.”

“Vậy thì tốt rồi.” Nhạc Du Du yên tâm.

Tiểu Hỉ vội vàng thu thập các mảnh vỡ rơi vãi trên mặt đất, may mà chưa châm nước trà, nếu không, vương phi mà bị phỏng thì toi rồi.

“Tiểu Hỉ nè, ngươi vào vương phủ được mấy năm rồi?” Nhạc Du Du nhìn Tiểu Hỉ, bỗng dưng mở miệng hỏi một câu.

“Hồi vương phi, Tiểu Hỉ bốn năm trước vào vương phủ…” Tiểu Hỉ ngẩng đầu cười hi hi, nàng thực sự rất thích vị vương phi này a, mặc dù lúc trừng phạt hạ nhân nàng rất hung dữ, nhưng chỉ hung dữ với người phạm lỗi a, bình thường thì luôn nói chuyện vui vẻ.

“Ách.” Nhạc Du Du có hơi thất vọng, “Khi ngươi tới, vương gia cũng như vậy sao?”

“Đúng vậy.” Tiểu Hỉ gật đầu.

“Không có việc gì.” Nhạc Du Du buồn rầu thở dài, hy vong từ miệng Tiểu Hỉ tìm hiểu tin tức hoàn toàn tan biến.

Lúc này, từ đằng xa, một bóng dáng trắng tinh hơi nán lại, khóe miệng nở một nụ cười yếu ớt, nhìn thấy Tiểu Hỉ đứng dậy rời khỏi, mới bỗng nhiên chạy ra gọi: “Tiểu Du Du…” rồi ôm lấy cổ nàng.

“Tiểu Lục a.” Nhạc Du Du nhìn thấy Lãnh Hạo Nguyệt, ánh mắt thoáng chốc ôn nhu, “Có chuyện gì gấp như vậy a?”

“Đều không phải, là ngũ ca ca trở về rồi, hắn đến thăm ta nha.” Bộ dáng của Lãnh Hạo Nguyệt trông rất vui, “Còn mang lễ vật tới nữa, có rất nhiều đồ chơi ngoạn rất vui nha…” Nói xong, cầm một tượng đào nhân làm bằng gốm đưa cho Nhạc Du Du, “Ngươi xem cái này có giống ta không?”

“Hạo nhi, chạy gấp như vậy làm gì vậy a?” Nhạc Du Du còn chưa kịp trả lời, thì một thanh âm ôn nhuận truyền tới, sau đó một nam tử áo xanh đi tới.

Nhạc Du Du ngẩng đầu, chỉ thấy một nam tử có năm, sáu phần tương tự Lãnh Hạo Nguyệt mỉm cười nhìn bọn họ.

Nhạc Du Du đoán, đây chắc hẳn là ngũ hoàng tử, được phong làm Duệ Vương – Lãnh Phi Nguyệt.

“Ngũ ca ca, tượng đào nhân này giống ta, vậy có cái nào giống tỷ tỷ hay không?” Lãnh Hạo Nguyệt nhìn tượng đào nhân yêu thích không buông tay, lại cảm thấy có hơi tiếc nuối.

“Ha hả, lần sau nếu ngũ ca ca có xuất ngoại, nhất định sẽ lưu ý.” Lãnh Phi Nguyệt cười, phe phẩy cây quạt trong tay.

“Ngũ ca ca không được lừa người à nha.”

“Đương nhiên không rồi.” Lãnh Phi Nguyệt nghiêm túc gật đầu, “Ngũ ca ca có khi nào gạt Hạo nhi chưa?”

“Ngũ ca ca là tốt nhất…” Lãnh Hạo Nguyệt cao hứng kêu lên.

Nhạc Du Du chăm chú nhìn Lãnh Phi Nguyệt, muốn tìm vè thiếu kiên nhẫn hay chán ghét từ trong ánh mắt của hắn, nhưng đến cuối cùng vẫn thất bại, không khỏi âm thầm cảm thán, nếu hắn thật sự không yêu thương Hạo nhi, vậy thì tâm cơ của người này quả thực rất sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.