Nhạc Du Du nhìn chằm chằm vào móng vuốt của hắn đang hướng tới Hạo nhi, nếu để cho hắn sờ, đây sẽ chẳng phải là rất nghiêm trọng khinh thương Hạo nhi của nàng?
Bạch Ngọc Sơn đôi mắt sắc không tự chủ ngước lên, nhìn ‘ Mỹ nhân’ kia đã gần trong gang tấc, trong miệng nước bọt giàn giụa ứa ra, chỉ là… Tay còn chưa kịp đụng tới, liền nghe thấy bốn phía phát ra tiếng thét chói tai.
Hoàn hảo là Bạch Ngọc Sơn có chút võ công, nghe thấy được trên đầu có tiếng động, vội vàng tránh ra, chỉ thấy băng ghế dùng để cho người ngồi được ném tới trước mặt của hắn rớt xuống, không khỏi hù dọa hắn làm hắn ra một thân mồ hôi lạnh. Nếu như chậm một chút nữa thì hắn đã vỡ sọ, không khỏi kinh khủng quay đầu nhìn vẻ mặt tức giận Nhạc Du Du.
Lãnh Hạo Nguyệt cũng không khỏi ngước mắt nhìn Nhạc Du Du, trong mắt kinh ngạc nhưng là không cách nào hình dung, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn đấy lấy đâu ra sức mạnh lớn như vậy? Phải biết rằng băng ghế của tửu lâu này không nhẹ a…
Người chung quanh càng không cần phải nói, mỗi người miệng há lớn đến độ có thể nhét hai quả trứng vào, nhất là tiểu nhị kia, không khỏi sờ sờ cổ của mình, người này như thế thật hung hãn.
“Grừ, đậu hũ của Hạo nhi cũng dám ăn? Mấy người cho là có tiền thì rất giỏi sao?” Nhạc Du Du giơ băng ghế hướng về phía Bạch Ngọc Sơn nghiến răng nghiến lợi kêu lên, “Hôm nay, nếu ta không đánh ngươi đến khi ngươi không đi nổi thì chắc ngươi cũng không biết hôm nay mình đã phạm lỗi gì…” nói xong nàng tiếp tục giơ băng ghế lên, hắn không biết là nàng hận nhất chính là người ta khi dễ Hạo nhi sao?
Bạch ngọc Sơn vừa nghe miệng há hốc, đồ ngốc kia bên cạnh lúc nào lại có thêm nhân vật số một như vậy? Tuy nghĩ vậy nhưng dưới chân hắn một chút cũng không nhàn rỗi, xoay người bỏ chạy. Kết quả hai người ngay trong đại sảnh “Thực là trời” truy đuổi nhau, chỉ nghe thấy binh, bàng, xoảng, rầm… Các loại thanh âm bên tai vang lên không ngừng.
Những người đi theo bên cạnh Bạch Ngọc Sơn nịnh nọt đã sớm bị dọa không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Đừng đánh…” tiểu nhị vẻ mặt đau khổ, nhưng cũng không dám tiến lên, mắt nhìn đến chỗ băng ghế kia, đã biến thành một bãi lộn xộn, nhưng chỉ có thể đứng ở ngoài giậm chân, này nếu để cho ông chủ biết, còn không lột da hắn a?
“Ngươi dừng tay.....” Bạch ngọc Sơn hiển nhiên bị Nhạc Du Du truy đuổi đến chật vật khổ sở, đành phải vừa chạy vừa hướng nàng hét lên “Ngươi biết ta là ai không? Ta là đệ đệ của thái tử phi, quốc cữu gia tương lai…”
“Ta cần biết ngươi là ai…” Nhạc Du Du tựa hồ đánh đến mù quáng, “Chỉ cần dám khi dễ Hạo nhi của ta, ta đánh.” Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó nàng đem ghế thu lại, “Ngươi nói ngươi là ai?”
“Sợ rồi sao?” Bạch ngọc Sơn cho rằng Nhạc Du Du bị thân phận của hắn làm cho sợ, lập tức lộ ra vẻ mặt đắc ý, “Tỷ tỷ của ta là thái tử chính phi, vậy tương lai sẽ là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, như vậy ta chính là quốc cữu gia …”
“Tỷ tỷ ngươi là Bạch Ngọc Bình?” Nhạc Du Du chân mày mặt nhăn cao hơn, “Là chính thất của thái tử Lãnh Huyền Nguyệt hiện nay?”
“Đúng thế.”
“Ta nhổ vào.” Nhạc Du Du hướng lòng bàn tay phun ra một ít nước miếng, sau đó chà xát tay, lại lần nữa giơ lên băng ghế, “Thực sự là duyên phận nha, ngươi nếu như không đề cập tới tỷ tỷ ngươi, ta còn có thể không truy cứu, nếu nói ra, vậy hôm nay ta không đập chết ngươi, ta liền xin lỗi tỷ tỷ ngươi…” Nói xong, hét to một tiếng, giơ băng ghế đập phá tiếp.
Bạch ngọc Sơn vốn là vẻ mặt đang đắc ý, đang chờ đối phương xin lỗi và cầu xin tha thứ, lại không nghĩ rằng lại càng bị truy đánh điên cuồng, rốt cuộc không chú ý, băng ghế kia đập bể bắp chân của hắn. Hắn không khỏi hét lên một tiếng, thế nhưng, mắt thấy băng ghế lại đánh tới, cũng bất chấp chân đau, ù té về hướng cửa chạy đi. Nếu hắn còn không chạy đi, hôm nay mạng nhỏ này không thể còn a…