Nhạc Du Du vừa nói xong, không chỉ Tiểu Hỉ không hiểu, Ngọc thúc cũng không thể lý giải, ngoài cửa sổ Lãnh Hạo Nguyệt càng không hiểu, tròng mắt đều phải trừng lớn, nữ nhân này tại sao có thể nói bỏ danh hiệu vương phi nhẹ như vậy?
“Vương phi chẳng qua là cái xưng hô mà thôi…” Nhạc Du Du tính toán, chỉ cần nàng có thể cùng Lãnh Hạo Nguyệt không có việc gì kéo kéo tay nhỏ bé, hôn nhẹ cái miệng nhỏ nhắn, cuồn cuộn sàng đan gì gì đó, không có danh phận cũng không sao.
Nhạc Du Du càng nghĩ đến chủ ý của mình càng cảm thấy được, không khỏi càng thêm kiên định mục đích bản thân, buồn nở nụ cười.
Ách. Ngọc thúc rốt cuộc một chống đỡ hết nổi ngồi trên mặt đất, đó là vương phi gì a? Đáng thương cho hắn bằng này tuổi rồi..
Một lúc lâu, Ngọc thúc cuối cùng từ trên mặt đất bò dậy, dù sao cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, vì thế, rất nhanh liền khôi phục thái độ bình thường: “Thế nhưng, danh hiệu vương phi cũng không phải là muốn bỏ là có thể bỏ được, ban đầu là hoàng thượng tứ hôn, muốn muốn cởi bỏ này danh hiệu, trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?” Phải làm vương phi không dễ dàng, chẳng lẽ không làm cũng không dễ dàng?
“Trừ phi vương phi phạm vào bảy điều cấm, hoặc là tội ác tày trời, bị vương gia rũ bỏ…”
“Ách.” Nhạc Du Du không nói gì sờ sờ mũi, những lý do này tựa hồ nghe đều không ra gì a, hơn nữa, nàng cũng không nghĩ tới cùng Hạo nhi xa nhau a, vì thế, xem ra biện pháp này là không thể thực hiện được.
Càng nghĩ, cuối cùng rốt cuộc làm cho Nhạc Du Du suy nghĩ ra một biện pháp chung nhất, đó chính là tất cả như cũ, chỉ bất quá mỗi tháng rút ra hai ngày, Ngọc thúc qua đây cùng nàng hồi báo một chút tình huống trong phủ là tốt rồi, bình thường muốn là chuyện nhỏ, Ngọc thúc liền như trước có thể làm chủ xử lý, chuyện lớn thì chạy qua lấy con dấu của vương phi.
“Ngọc thúc, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của ta, ngươi không thể lại được một tấc lại muốn tiến một thước a.” Nhạc Du Du nhìn Ngọc thúc tựa hồ còn muốn nói gì nữa, liền tiên phát chế nhân.
Ngọc thúc có điểm dở khóc dở cười, trong vương phủ khác, những nữ nhân kia vì muốn tranh đoạt con dấu vương phi, đều là nhọc lòng, tính toán lẫn nhau, thế nhưng Tấn vương phi này cứ như vậy không giống người thường đâu?
“Hảo, Ngọc thúc.” Nhạc Du Du vừa nhìn hắn không nói lời nào, chỉ biết được rồi, vội vàng bật mặt cười, “Chỉ biết ngươi là tốt nhất, hôm khác, ta nhất định tự mình xuống bếp, làm vài món ăn người chưa từng nếm cho ngươi nhắm rượu…”
“Cũng chỉ còn cách như thế.” Ngọc thúc than thở, cũng không biết vương gia lúc này nghe qua cảm muốn như thế nào, dù sao hắn là không có cách.
Ngọc thúc lắc đầu đi, Tiểu Hỉ cũng là lắc đầu vào. Mà Nhạc Du Du nhìn chằm chằm vào con dấu vương phi trên bàn kia đến xuất thần.
“Vương phi?” Tiểu Hỉ nhìn bộ dạng kia của Nhạc Du Du, không khỏi ở trước mắt nàng khoát khoát tay, “Hối hận đi?”
Mà ngoài cửa sổ, Lãnh Hạo Nguyệt vừa mới chuẩn bị hiện thân cũng không khỏi dừng bước.
“Hối hận cái gì?” Nhạc Du Du không hiểu ngước mắt.
“Đương nhiên là hối hận vì cự tuyệt Ngọc quản gia a.” Tiểu Hỉ đương nhiên cho rằng.
“Hối hận cái đầu của ngươi.” Nhạc Du Du lại gõ một cái lên đầu của nàng, “Ta bây giờ là hối hận đối với ngươi quá dung túng.” Nha đầu này liền như vậy muốn cho nàng làm chưởng gia?
Tiểu hỉ cúi đầu không nói.
“Được rồi, không đùa giỡn với ngươi nữa.” Nhạc Du Du thay đổi khẩu khí dễ dàng khẩu khí, thưởng thức ngọc thạch con dấu kia, “Ta hiện tại cảm thấy vật này vẫn có chút tác dụng.” Nói xong, giảo hoạt cười, “Ta muốn hạ lệnh đầu tiên của vương phi.”
Cái gì? Trong phòng ngoài phòng mọi người hiếu kỳ dóng tai lên nghe.
“Sau này đối với nhân viên của vương phủ tiến hành khống chế nghiêm ngặt, nghiêm ngặt làm phòng cháy bảo vệ phòng nữ nhân, nhất là nữ nhân trẻ tuổi, sau này nữ nhân đi theo hầu hạ bên người vương gia, tuổi tác nhất định phải khống chế nghiêm ngặt đã ngoài sáu mươi tuổi, năm mươi tuổi…”